Sáng dậy, trước khi đi làm Tống Dương vào bếp nấu một ít cháo bí đỏ cho Mộc Nhã.
Nhìn thấy cô vẫn ngủ say, anh lén lút vào phòng kiểm tra mấy vết thương, khẽ ngồi xuống giường, anh bôi thuốc thêm một lần nữa cho cô rồi mới yên tâm mà đến công ty làm việc.
Mộc Nhã vừa tỉnh dậy, thứ đầu tiên cô nhìn thấy là những toan tranh vẽ được đặt ngay ngắn trong góc phòng, lòng cô bỗng có chút rung động.
Xuống bếp ăn cháo do Tống Dương nấu, cô gật gù đầu mà chẹp miệng, tấm tắc khen ngon.
Quay lại vào phòng, cô thướt tha lướt từng ngón tay lên khung gỗ cố định tranh vẽ, cảm giác bồi hồi, mãnh liệt không thể tả được
"Chỉ một chút thôi..."
Hít một hơi sâu, gạt bỏ muộn phiền, nỗi sợ hãi mà ngồi xuống ghế, từng vệt màu dần xuất hiện một cách nghệ thuật, đẹp mắt trên khung tranh trắng tinh.
Thoáng chút đã đến trưa, Tống Dương nhìn đồng hồ trên bàn rồi tắt máy tính, gấp gọn gàng mấy tập hồ sơ lại rồi ung dung bước ra khỏi phòng.
Uyên Vy ngồi ở bàn làm việc bên ngoài thấy vậy nhanh chân chạy lại
- Nay anh muốn ăn ngoài ạ? Để em đi cùng..
- Không, xin lỗi cô.
Tôi muốn ăn trưa với vợ tôi
Tống Dương lạnh lùng di chuyển vào thang máy, mặc cho cô giận hờn giẫm chân đùng đùng xuống sàn gạch.
- ---------
Ở nhà, Mộc Nhã vẫn tập trung, thả hồn vào bức tranh mà quên mất giờ giấc.
Cô còn chẳng để ý rằng Tống Dương đã đứng ở cửa nhìn cô cười dịu dàng từ lúc nào
- Tôi tưởng cô bảo vứt nó đi?
- Ơ? Hả gì? Sao anh lại về giờ này?
- Ra ăn thôi, tôi mua đồ về hết rồi
Trên đường về anh đã ghé vào nhà hàng để đặt món mang về nhà.
Mộc Nhã tay chân nhem nhuốc màu sơn vẽ ngồi xuống ghế mà xuýt xoa, tay liên tục gắp thức ăn cho vào miệng.
Tống Dương phì cười xắn tay áo sơ mi lên rồi vòng ra sau lưng cô buộc tóc lại giúp
- Bê bối thế này có đúng là tiểu thư Lý Mộc Nhã không vậy?
- Ôi anh khéo lo, tôi mà gật đầu là khối người theo đuổi
- Tự tin thế à?
- Tất nhiên~~ Nhưng mà có thật là anh sẽ không nói với ai chuyện tôi vẽ tranh không?
Mộc Nhã mở đôi mắt to tròn, đợi chờ câu trả lời.
Tống Dương chẳng nói chẳng rằng chỉ gắp thức ăn cho vào chén của cô rồi cười.
Đến cuối bữa ăn, Mộc Nhã ngồi trên ghế nhâm nhi trái cây, nhìn anh cật lực xắn cao tay áo rửa chén, cô có chút cảm động.
- Nè, há miệng ra
- Gì vậy?
- Nho đấy! Tôi đút cho
Tống Dương cũng ngoan ngoãn mà ăn, sẵn tiện cô mở hộc tủ lấy ra đôi găng tay cao su, đứng cạnh phụ anh rửa đống chén dĩa.
Anh ngạc nhiên mà quay sang hỏi
- Cô cũng biết rửa chén đấy à?
- Dù sao anh cũng giúp tôi có thể tiếp tục vẽ tranh,