- Anh rất thích thịt bò mà phải không Giám đốc?
Uyên Vy liên tục gắp thức ăn đặt vào chén cho Tống Dương, cô chẳng hề e dè việc có mặt của Mộc Nhã ngồi cạnh.
Nhưng anh thì liên tục để ý đến cô, Tống Dương cũng chuyển những món mà Uyên Vy đã gắp sang cho Mộc Nhã, giọng nói vô cùng ân cần
- Ăn nhiều vào!
- Không đâu Giám đốc, chị ấy chỉ nên ăn cà chua, và mấy loại thực vật thôi, vậy mới đẹp da, còn thịt thì anh cứ ăn đi!
- Không cần cô quản!
Tống Dương nổi nóng trừng mắt nhìn Uyên Vy, lòng cô cũng sôi sùng sục vì khó chịu nhưng chẳng dám phản kháng.
Đến tối muộn, Mộc Nhã ngồi suy tư trên giường, cô cứ nghĩ mãi về lời nói của Uyên Vy mà không thể nào ngủ được.
Quyết định mở hộc tủ lấy bản hợp đồng đã được ép nhựa mang ra phòng khách.
Cô sang phòng Tống Dương gõ cửa
- Anh ngủ chưa?
- Sao đấy? Có việc gì à?
- Có chút chuyện...!
Tống Dương theo cô ra phòng khách ngồi xuống ghế sofa, nhìn trên bàn là bản hợp đồng, anh cũng ngờ ngợ mà đoán ra một chút.
Mộc Nhã lặng thinh lúc lâu rồi nghiêm túc nói
- Anh vẫn chưa quên về bản hợp đồng này chứ?
- Ý cô là sao?
- Tôi chỉ mong chúng ta sẽ không quên việc đây là kết hôn giả.
- .....!
Tống Dương siết chặt hai bàn tay lại, chẳng hiểu vì sao anh lại tức giận với cái hiện thực này đến như vậy, chẳng muốn đối mặt thêm giây phút nào nữa
- Như tôi đã nói lúc hai tháng trước, chúng ta sẽ ly hôn khi...!
- Ly hôn cái gì chứ? Tôi vẫn chưa muốn và giờ tôi vẫn là chồng của cô.
Không bàn cãi nữa
Tống Dương bỗng đứng bật dậy gắt gỏng nói rồi quay lưng về phòng, anh đập mạnh tay xuống bàn làm việc
"Bản hợp đồng chết tiệt!"
Mộc Nhã sững người trước hành động của anh, nhưng nhìn lại thực tại, cô u uất, bước từng bước não nề về phòng cố gắng nhắm mắt ngủ.
- ---------
Chẳng hiểu sao sáng nay cô lại tỉnh giấc sớm như vậy, vừa lúc Tống Dương chuẩn bị mang giày vào để đến công ty
- Trưa nay anh có về không?
- Cô muốn ăn gì à? Tôi mua về cho nhé?
- Không, chỉ là tôi muốn nấu cho anh một bữa..
- Được thôi, tôi sẽ sắp xếp về sớm
Chẳng biết từ khi nào, cả hai lại nhìn nhau cười với ánh mắt ngọt ngào, thân mật đến như vậy.
Chẳng còn những đôi mắt vô hồn đến lạnh lẽo như ngày đầu gặp mặt
Vất vả cả buổi sáng đi siêu thị để chọn thực phẩm tươi ngon mua về.
Mộc Nhã hai tay nặng trịch những túi