Đã hai tuần sau ngày kinh hoàng đó, Mộc Nhã vì sức khỏe chuyển biến tốt nên đã được đưa sang phòng bệnh hạng VIP, tuy nhiên cô vẫn chưa thể tỉnh lại.
- Anh mở nhạc cho em nghe nhé?...!Bài này được chứ?
Tống Dương luôn tranh thủ mọi lúc có thể để vào thăm cô, hôm thì kể truyện đọc sách cho cô nghe, hôm lại mở nhạc rồi ngân nga hát theo, hôm lại ngồi yên mà trò chuyện với cô.
Anh ngồi xuống ghế, dịu dàng nắm lấy tay cô xoa xoa
- Đến khi nào em mới chịu mở mắt ra mà nhìn anh…
- Vũ… Vũ…
Bất chợt Mộc Nhã nhíu nhẹ mày lại, giọng yếu ớt nói một điều gì đó.
Tống Dương nghe thấy liền bàng hoàng sửng sốt, anh vội chạy đi gọi bác sĩ đến kiểm tra
- Có vẻ cô ấy đang dần hồi phục, đúng là một tín hiệu tốt.
Chỉ cần nghỉ ngơi thêm chút nữa thôi là được
- Vâng, cảm ơn bác sĩ.
Ái Vân vừa đúng lúc đến thăm cô, nghe thông báo tình hình sức khỏe của Mộc Nhã mà mắt cô sáng rực, trong lòng vui phơi phới.
- Anh về công ty làm việc đi, để em ở đây chăm sóc cho
- Được rồi, anh chỉ ở lại thêm một chút nữa thôi.
- Haizz… Cặp vợ chồng này đúng là biết cách làm người khác ghen tị
Ái Vân thở dài lắc đầu ngán ngẩm, Tống Dương bật cười đầy sảng khoái rồi anh nhớ đến việc khi nãy nên liền hỏi chuyện từ cô
- À anh hỏi chút, lúc nãy anh nghe Mộc Nhã lẩm bẩm “Vũ… Vũ” gì đó, không biết là…
- Vũ…?
Ái Vân đang sắp xếp lại đồ đạc trong tủ chợt khựng tay lại, cô sững sờ quay sang nhìn anh với vẻ mặt kinh ngạc nhưng có phần lo âu
- Đừng bao giờ nhắc đến chuyện này trước mặt Mộc Nhã
- Sao lại vậy?
- Nếu anh thương nó thì nên quên chuyện đó đi, đừng nhắc lại nữa
- Được rồi anh hiểu rồi… Vậy anh đến công ty đây
Từ ngày Mộc Nhã nhập viện đến nay, ông bà Lý chưa từng đến thăm một lần dù họ là ba mẹ cô.
Mộc Khang ngoại trừ giờ học ra cũng thường xuyên đến chăm sóc cô đến tận khuya.
Lại vài ngày trôi qua, sau lần Mộc Nhã chợt cất giọng nói đó ra thì cô chưa có động tĩnh gì khác, vẫn chỉ nằm yên bất động.
- Em đến rồi đây, Mộc Khang cũng ở đây sao?
- Dạ em chào chị Ái Vân
- Em lại mang theo cháo đấy à?
Tống Dương ngồi đọc tài liệu trên ghế, uống một ngụm cà phê rồi ngẩng mặt nhìn cô.
Ái Vân đặt hộp cháo lên bàn rồi cười xòa giải thích
- Em mang theo để Mộc Nhã nó có tỉnh lại còn có món để ăn
- Nhưng ngày nào chị cũng phải đem về lại còn gì… Để em gọi chị ấy dậy!
Mộc Khang chen vào nói, rồi mở