- Em no chưa? Ăn xong rồi thì nằm xuống nghỉ ngơi tí cho khỏe
- Khoan đã! Còn… Ông Huỳnh?
Ái Vân vừa nghe thấy tên ông ta liền cau mày tức giận.
Tống Dương cũng khó chịu, nhưng anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh mà nâng ly giúp cô uống nước
- Công an bắt hắn rồi, em đừng bận tâm nữa
- Chỉ mỗi ông ta thôi sao?
- Ý em là gì?
Cả phòng bệnh im lặng đầy khó hiểu mà chăm chú nhìn Mộc Nhã, cô run run cúi gằm mặt xuống, đôi bàn tay siết chặt tấm chăn lại
- Có thêm một người nữa…
- Gì chứ? Là ai?
- Em không nhìn thấy được nhưng đó là giọng phụ nữ, mùi nước hoa… vanilla
- Thôi được rồi, em nằm xuống nghỉ đi!
Vỗ về một lúc, Mộc Nhã cũng đã ngủ say.
Vì có Mộc Khang ở lại trông coi, nên Ái Vân và Tống Dương yên tâm ra về làm việc
- À Ái Vân, anh có chuyện muốn nhờ
- Chuyện gì anh nói đi
- Em hướng dẫn anh nấu món cháo đó có được không?
- Haha, em biết rồi.
Em sẽ nhắn công thức qua cho anh sau
- ---------
Sau cuộc họp, Tống Dương đang trên đường đến bệnh viện chợt anh nhớ đến chuyện Mộc Nhã nói khi sáng, anh vội vã quay đầu xe.
Trong lúc đó, anh cũng đã liên lạc với Ái Vân
“Anh có chút chuyện gấp, nên em đến bệnh viện chăm Mộc Nhã một lát giúp anh nhé”
Tống Dương phóng xe như bay đến trại giam, anh yêu cầu muốn được gặp ông Huỳnh để nói chuyện.
Ngồi chờ khoảng 15 phút, quản lý trại giam đưa ông Huỳnh đến
- Mày muốn gặp tao để làm gì?
- Người phụ nữ thông đồng với ông là ai?
- Làm sao mày biết chuyện đó?
- Tôi hỏi người đó là ai?!
Anh tức giận đứng bật dậy khỏi ghế, tay đập mạnh xuống bàn.
Người canh gác phải nhắc nhở, trấn tĩnh lại anh mới bình tĩnh mà ngồi xuống tiếp tục tra hỏi
- Tao đã nhận tiền rồi, không thể nói được
- Hahaha!! Tôi không nghĩ Giám đốc của Hayui lại ngu ngốc đến vậy
- Mày nói gì chứ?
- Ả ta trả tiền cho ông để giữ danh tính, nhưng số tiền đó ông chẳng thể tiêu xài được khi ở trong tù, đổi lại còn bị giam cầm suốt cả quãng đời.
Còn ả ta thì vẫn sống sung sướng, ung dung ngoài kia mà chẳng hề lo nghĩ gì.
Ông chỉ là con cờ để người đó gián tiếp thực hiện ý đồ của mình thôi.
Thật đáng thương!
Ông Huỳnh nghe xong liền trầm ngâm, khuôn mặt đanh lại, nhíu mày tỏ rõ vẻ tức giận, Tống Dương thản nhiên chờ đợi, biểu cảm của anh vô cùng đắc ý
- Nếu ông nói ra, tôi cam kết người đó sẽ phải chịu hình phạt thích đáng
- Là… thư ký của công ty cậu
- Thư ký? Uyên Vy sao?
Tống Dương rất sửng sốt trước câu trả lời của ông, anh không hề nghĩ người tiếp tay hại vợ mình là thư ký đã làm việc bên cạnh suốt 6 năm qua
-