- Mộc Nhã...!Lẽ nào em...!có thai sao?
- Chị...?
Cả nhà ngơ ngác hướng ánh mắt nhìn về phía cô, cô thẹn thùng ấp úng đôi lúc rồi khẽ gật đầu, miệng cất tiếng nói lẩm bẩm
- Em chỉ mới thử bằng que thôi, nên cũng chưa chắc lắm...!
- Vậy là thật sao? Anh được lên chức rồi đúng không?
- Chuyện đó để sau, bây giờ lo chuyện của ba trước...!
Mộc Nhã kiềm lòng nắm chặt đôi bàn tay run rẩy của Tống Dương quay sang muốn hỏi ông luật sư rõ ràng hơn về thông báo của bệnh viện nhưng chợt bị mẹ cô ngắt lời
- Ai rồi cũng sẽ phải trải qua việc này, đó là quy luật của cuộc sống rồi.
Nhưng người còn sống thì nhất định phải sống tiếp, ông ấy đã để lại di ngôn như thế, chúng ta cứ theo đó mà làm, đúng không thưa luật sư?
- Dạ vâng, bà nói chí phải.
Vậy tôi xin phép được thực hiện thủ tục theo như lời ông Lý để lại
- Vâng, cảm ơn ông! À này con rể Vương, con tranh thủ thời gian chở Mộc Nhã đến bệnh viện khám nhé, mọi việc còn lại cứ để ta lo!
- Dạ mẹ
- ---------
Ngay trong buổi tối hôm đó, chủ tịch Lý Minh Chương chính thức trút bỏ hơi thở cuối cùng ngay trên giường bệnh.
Tin tức được lan truyền đến tất cả mọi người, ai ai cũng thương cảm và đau lòng
Tang lễ của ông được tổ chức kín đáo và yên tĩnh, từng vị đối tác, nhân viên công ty u buồn bước vào viếng ông lần cuối...!
Nhìn thấy Mộc Nhã đứng thẫn thờ bên cạnh linh cữu ông, Tống Dương xót xa bước đến trấn an tinh thần cô
- Trông em có vẻ mệt rồi, anh đưa em vào phòng nghỉ một chút nhé?
- Anh đã từng nghe đến câu nói này chưa?
- Câu gì?
- Một người đàn ông có thể không phải là người cha tốt, nhưng chắc chắn sẽ là một người ông tốt...!Đứa bé này đã thay đổi suy nghĩ của ông ấy...
Cô vừa nói vừa nhìn xuống chiếc bụng đang chứa một sinh linh bé bỏng của mình, tay không ngừng vuốt ve nó mà cười hạnh phúc
- Anh cũng không chắc liệu sau này mình có trở thành một người cha tốt hay không...!Nhưng anh đã không làm tròn bổn phận một người chồng...
- Anh nói gì vậy chứ?
- Những ngày vừa qua dường như đã có đôi lúc anh có ý nghĩ bỏ cuộc...!Anh rất xin lỗi em vì đã không cố gắng hết sức để giữ mối quan hệ này
- Em không biết anh đã làm gì, nhưng cái vết thương trên trán này cũng có chút ý nghĩa đó chứ, và cả...!đứa bé này nữa
- Em không thất vọng về anh sao?
- Em hiểu cho vị trí lúc đó của anh mà, chắc anh cũng đã mệt mỏi lắm
Không chỉ dừng ở lời nói, Mộc Nhã đã chồm người về phía trước, trao cho anh một cái ôm chặt xua tan hết những nỗi lo, áp lực trong anh bao ngày qua.
"Cảm ơn em, anh sẽ cố gắng nhiều hơn cho gia đình nhỏ của mình..."
- ---------
Vài ngày sau tang lễ, mọi thứ trở về như cũ.
Hôm nay, tại công ty EDO.C bất chợt được một phen ầm ĩ đến từ một vị khách không mời, nhưng cũng không lạ mặt
- Dạ thưa anh, xin anh đừng gây rối ở sảnh công ty như này, nó sẽ gây ảnh hưởng lớn đến hình ảnh công ty chúng em lắm ạ
- Cái gì? "Công ty chúng em"? Đây là công ty của tôi! Dù vẫn chưa chính thức, nhưng Chủ tịch quá cố của các người đã có quyết định trao quyền điều hành lại cho tôi rồi
- Dạ? Nhân viên bên em chưa từng nghe thông báo gì về việc này cả ạ, nên mong anh về cho!
- Chưa nghe thì bây giờ nghe! Trong một khoảng thời gian ngắn nữa thôi, tôi sẽ là chồng hợp pháp của Lý Mộc Nhã, và đương nhiên là người nắm giữ công ty này
- Dạ nhưng thưa anh...
Cô nhân viên sợ hãi cúi gập cả người để nài nỉ tên làm loạn kia, nhưng rồi có cánh tay từ phía sau kéo cô ra khỏi chỗ đó và cất tiếng ra lệnh
- Mời anh ra khỏi công ty tôi, anh Vũ Danh Uy!
- Gì vậy? Mày là đứa nào mà dám gọi tên tao như thế?
- Chúng ta chưa có dịp gặp gỡ trực tiếp nhỉ? Chào anh, tôi là Lý