Sau khoảng mười lăm phút, chiếc xe ngựa đang đi đột ngột dừng lại, sau một tiếng vang lớn, cánh cửa gỗ bị mở ra một cách thô bạo từ phía bên ngoài.“Đi xuống, đi xuống hết nhanh lên, những kẻ lười biếng vô dụng! Nể mặt quốc vương Chích Choè, ta hy vọng các người ít ra cũng sẽ chăm chỉ hơn đám người làm thuê trước đó một chút.”Lão Ivan chính là người cao giọng thúc giục đám người chơi xuống xe, ông chủ của bọn họ trong trò chơi lần này.
Ông ta mặc trên người một chiếc áo khoác dày màu đen, thân hình cao ít nhất hai mét, mà từ cổ trở lên chiếm một phần ba chiều cao.
Đầu lão cũng không nhỏ lại cộng thêm mái tóc xõa tung cùng râu quai nón khiến cái đầu lớn hơn gấp ba lần, thậm chí ngũ quan trên mặt cũng bị nhấn chìm trong đó.[Người gửi: Boardgame Vui VẻLàm mới quy tắc trò chơi.Quy tắc: 1.
Chỉ khi cho trái cây vào đúng giỏ có màu sắc tương ứng thì mới được tính là chính xác.2.
Mỗi người chơi trong một ngày chỉ có thể khiến lão Ivan đánh giá xem màu sắc của trái cây trong một giỏ có chính xác không hoặc màu của trái cây trong mười giỏ có chính xác không.3.
Trái cây trong cả mười giỏ đều phải được đặt ở vị trí chính xác thì mới được nộp lên.4.
Giỏ hoa quả hàng ngày của mỗi người phải nộp lên cùng một lúc.5.
Khi quạ đen thành công đến được vườn trái cây, nó sẽ bắt đầu ăn vụng cho đến khi no bụng mới thôi.Điều kiện qua cửa:(Độ khó thấp) Trong khi bạn đang lười biếng thì đã có người khác làm hết rồi.(Độ khó bình thường) Bạn là người làm thuê chăm chỉ và đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong thời hạn.(Độ khó trung cấp) Khi chỉ có một người làm, ông chủ dù có hà khắc đến mấy cũng không thể bắt bẻ được nữa.(Độ khó cao cấp) ???Thành tựu đặc biệt: Đã mở khoá]Sau khi xuống xe, di động của người chơi lập tức nhận được tin nhắn mới nhất.Diêu Nhược Linh: “Có hạn chế về thời gian, nhưng không nói rõ là bao nhiêu ngày.”Hạ Nam: “Ít nhất ở những ngày đầu người chơi vẫn sẽ được an toàn.”Cố Cảnh Thịnh giơ tay: “Trò chơi này, tôi đã từng…”Vưu Nhất Minh: “Chơi rồi?”Cố Cảnh Thịnh bổ sung: “Xem cháu gái chơi.”Diêu Nhược Linh nhíu mày lần nữa, giọng nói có vẻ hận không thể rèn sắt thành thép: “Lúc đó cô không thể chuyên tâm tham gia một chút sao?”Cố Cảnh Thịnh cũng rất bất lực, thân là người cực kỳ ỷ lại vào sản phẩm công nghệ, boardgame cũng không thuộc lĩnh vực chuyên môn của cô, hơn nữa: “Tên của trò này hình như là “Vườn trái cây đầu tiên của tôi”, là trò tung xúc xắc để chọn trái cây, còn đối tượng phù hợp thì, ừm, cho trẻ em từ 1 đến 3 tuổi.”Những người khác nghe vậy liền im lặng một lúc, không biết nên giận hệ thống trò chơi vì kỳ thị trí thông minh của họ, hay buồn vì "Boardgame Vui Vẻ" không rập khuôn theo quy tắc cũ mà nâng cấp lần thứ hai thành một lời không thể nói hết được.Khi tất cả người chơi xuống xe ngựa, lão Ivan dùng âm thanh gần như xuyên thủng màng nhĩ: “Vườn trái cây ở ngay trên kia kìa, các cô cậu tự cầm giỏ đi mau!”Cố Cảnh Thịnh cầm một chồng giỏ đủ màu sắc của chính mình, đi theo hướng mà lão Ivan vừa chỉ, sau đó không tự chủ được mà ngẩng cao đầu.Trước mặt cô là một ngọn núi cao sừng sững khiến cô cảm thấy may mắn thay vì bản thân