Câu trả lời của mặt trẻ con với Hà Sở Văn là một tiếng cười lạnh đầy mỉa mai.
Cố Cảnh Thịnh nhìn thấy ngay sau khi mặt trẻ con đi ngang qua chỗ của Mã Thông, vẻ mặt Mã Thông trong nháy mắt trở nên nham hiểm, hung ác, anh ta tức giận nhổ một bãi nước miếng.
——Cô phát hiện ra “Boardgame Vui vẻ” không có quy chuẩn cưỡng chế nào về sự thân thiện của những người chơi với nhau, thiếu mất lựa chọn báo cáo hành vi cùng khoá tài khoản để “làm trong sạch môi trường mạng và điều chỉnh hành vi của cộng đồng” rồi.
Xe ngựa vốn là đạo cụ của lão Ivan, hiện tại đã cùng với nhân vật trò chơi tạm thời lui ra phía sau hậu trường, người chơi như cô thì chỉ có thể dựa vào hai chân, thở hổn hển leo l3n đỉnh núi— Hà Sở Văn thì không giống vậy, tuy thiếu đi một đôi mắt đẹp nhưng người ta lại có thêm một chiếc gậy chống đấy.
Thị lực kém có thể khiến các giác quan còn lại trở nên nhạy bén hơn bình thường.
Không cần người khác phải nhắc nhở, anh ta chỉ cần lắng nghe những tiếng th ở dốc ngày càng nặng nề của người chơi xung quanh thì cũng sẽ không đi lạc.
Hơn nữa so sánh với đám người chơi mới, anh ta từ đầu đến cuối đều không lộ ra một chút vẻ mệt mỏi nào.
Có cùng dáng vẻ thoải mái như anh ta chính là thanh niên mặt trẻ con họ Thương, cậu ta cứ như thể đang dạo chơi ở ngoại ô thành phố, có thừa sức lực nhưng cũng không thoát ly khỏi đoàn người.
Trạng thái của Diêu Nhược Linh và Hạ Nam kém hơn hai người trên một chút, nhưng so với những người mới thì họ cũng có ưu thế rõ ràng.
Mà Cố Cảnh Thịnh đứng đằng sau hai người, chiếm lấy vị trí thứ ba.
Hạ Nam cười với cô: “Trạng thái của cô không tồi, nhìn trông có vẻ không giống người mới lắm.
”Cố Cảnh Thịnh lau mồ hôi trên trán, lễ phép nói: “Khi còn sống tôi có hơi nhiệt tình yêu quý thiên nhiên một chút.
”Khi còn sống…Mặc dù những người chơi trong Boardgame Vui Vẻ sau khi gặp tai nạn trong thế giới thực đã bị bắt buộc xuyên qua không mấy vui vẻ, nhưng Hạ Nam vẫn bị lời nói của Cố Cảnh Thịnh làm nghẹn họng, chờ một lúc mới nói: “Sao cô không bảo người hướng dẫn tham gia cùng? Quan hệ với những người khác kém lắm à?”Cố Cảnh Thịnh bỏ qua câu hỏi đầu tiên rồi trả lời: “Không thể trách người khác được, nguyên nhân chính vẫn là do tôi chưa thể hòa nhập với nhóm.
”Câu này là sự thật, rốt cuộc