Cả đoàn người vừa leo vừa bò sau 50 phút mới lên tới được đỉnh núi, Vưu, Vương, Mã, Tào, Lưu đã ướt đẫm mồ hôi.
Trong đó Tào Uyển Diễm và Lưu Hàn Nho hai người nhỏ tuổi nhất vừa đi đến nơi đã kiệt sức mà ngồi gục xuống đất.Cố Cảnh Thịnh liếc nhìn hai đứa trẻ vẫn còn là học sinh đang ngồi th ở dốc, trong lòng cô dù biết rõ người tới nơi này đều đã có ràng buộc không thể tách rời với đủ loại thiên tai trong hiện thực, nhưng cô vẫn cảm thấy không hề thoải mái chút nào — con nít chơi game với một đám người lớn tâm tư khó đoán chẳng khác gì những chú cừu non giữa một bầy sói xám.Bên trong và bên ngoài vườn trái cây rải rác những hàng rào thô sơ cao thấp không đồng đều, thoạt nhìn lung lay như sắp đổ sập trước gió, Cố Cảnh Thịnh có thể chui qua, leo qua, hoặc giơ chân đạp một cái cho nó đổ hết.Cây ăn quả được phân bố trong vườn cũng rất độc đáo, chúng tạo thành một vòng tròn lấy đỉnh núi làm trung tâm, khoảng cách giữa mỗi cây cũng tương đương với hai cây liền kề nhau.“…….”Cố Cảnh Thịnh nhìn vườn trái cây này, im lặng đầy ghét bỏ, việc nằm ở trên cao có thể lý giải là do chủ vườn có yêu cầu đặc biệt về mặt phong thuỷ, nhưng mà cái vườn trái cây này không những ở trên cao, mà đất đai cũng vô cùng kém, mà chẳng những đất đai vô cùng kém, mẹ nó ông chủ còn thuê hẳn 10 người làm thuê!Trong vườn tổng cộng cũng chỉ có 10 cây mà thôi.Cố Cảnh Thịnh không phải người duy nhất nghĩ đến vấn đề chi phí vào lúc này.Hà Sở Văn mỉm cười: “Không những bao ăn lại còn bao ở, NPC lần này khá tốt bụng đấy chứ.”Diêu Nhược Linh nhíu mày: “Làm thế này NPC có thể hoàn vốn không?”Mặt trẻ con họ Thương đút hai tay vào túi, uể oải nói: “Nghĩ theo hướng tốt thì có lẽ ông ta có thể trả ít đi một khoản nếu mấy người tèo giữa đường.”“……”Cố Cảnh Thịnh cảm thấy, nếu không phải vì leo núi quá mệt thì sau khi nghe xong câu này, cô bé Tào Uyển Diễm kia có thể thêm một lần nữa huhu vào mặt mặt trẻ con.Hạ Nam: “Hái trái cây thì không khó, khó ở cái phải bỏ vào giỏ cùng màu với nó — ít nhất là theo tôi thấy, bề ngoài của đống trái cây đó không có gì khác biệt cả.”Hà Sở Văn khẽ cười và nói: “Về mặt quan sát thì tôi tiếp nhận hết thảy phán đoán của mọi người.”Cùng là người hướng dẫn, Diêu Nhược Linh hiểu được ý của Hạ Nam: “Chỉ cần chúng ta hợp tác cộng với gợi ý trước đó của NPC đưa ra, chúng ta có thể nhẹ nhàng vượt qua phó bản lần này.”Hạ Nam: “Chúng ta bắt đầu với màu đỏ trước đi, mỗi người sẽ phụ trách hái một cây, sau đó đặt hết vào giỏ màu đỏ, rồi chờ NPC đánh giá.
Cứ như vậy thì đến cuối ngày ít nhất chúng ta có thể xác định được một màu.”Diêu Nhược Linh: “Có thể xác định được hai màu, trong gợi ý mà lão Ivan cung cấp có nói —“Cây ăn quả màu vàng cách cây ăn quả màu đỏ xa nhất”, nói cách khác thì hai cây này nằm ở phía đối diện nhau.”Bất kể ở điều kiện khách quan hay chủ quan thì Cố Cảnh Thịnh, người chỉ có thể đi theo con đường khiêm tốn, đứng ở một bên lắng nghe Hạ Nam và Diêu Nhược Linh anh một câu tôi một câu bàn về kế hoạch sau đó.
Những người chơi còn lại cũng không có ý kiến gì khác, bao gồm cả mặt trẻ con họ Thương, đến cả cái mũ của cậu ta trông cũng có vẻ khó ở chung với người khác.Người chơi đánh số cho từng cây ăn quả, cây ở gần cổng vườn nhất là số 1, rồi đến 2, 3, 4, 5, 6, 7, 8, 9, 10 theo hướng ngược chiều kim đồng hồ.Cây mà Cố Cảnh Thịnh phụ trách là cây số 4.Tuy phiên âm nghe không được tốt lắm, nhưng với người từng bị thiên thạch đập trúng như Cố Cảnh Thịnh thì cũng chẳng còn gì để sợ.Trước khi mọi người chính thức hành động, Hà Sở Văn dùng gậy gõ nhẹ vào mũi giày, có chút ngượng ngùng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”Cố Cảnh Thịnh vô thức kiểm tra màn hình điện thoại: 11 giờ 23 phút.——Cho dù là điện thoại di động, PHS hay ngay cả những chiếc máy nhắn tin còn cổ hơn so với hai loại trên cũng có khả năng ghi lại chính xác từng giây từng phút