Mục tiêu của người chơi ngày hôm nay là xác nhận cây ăn quả màu xanh lam.
Ngày hôm qua đã xác định được số 8 là cây ăn quả màu đỏ, vậy cây ăn quả màu vàng đương nhiên là số 3, cây cách số 8 xa nhất.
Tuy rằng Cố Cảnh Thịnh đã sớm rời khỏi đỉnh tri thức, nhưng kiến thức như đường thẳng dài nhất của hình tròn là đường kính may mắn vẫn chưa trả lại cho thầy — còn lại tám cây không cần tới chín người chơi phụ trách, vì vậy sau khi Mã Thông đề nghị cùng Vương Mạnh Viễn mạnh mẽ phụ hoạ một hồi, Hà Sở Văn có thể tuỳ ý lựa chọn một cây để đoán màu sắc của nó.
Hà Sở Văn khiêm tốn tiếp nhận lòng tốt của người khác, tự hỏi một chút rồi nói: “Tôi đoán cây số 4 là màu trắng.
”Số 4…Cố Cảnh Thịnh liếc mắt nhìn Hà Sở Văn một cái, hôm nay cây ăn quả số 4 vẫn là do cô phụ trách.
Ngoại trừ những cây đã biết màu sắc ra, số thứ tự cây ăn quả mà người chơi phụ trách ngày hôm nay cơ bản đều giống ngày hôm qua, Cố Cảnh Thịnh không biết anh ta chỉ tuỳ tiện nói như vậy hay đang đặc biệt chú ý đến mình.
Hà Sở Văn cùng Cố Cảnh Thịnh đi tới vị trí của cây ăn quả số 4, bất kể lời nói hay hành động bên ngoài của anh ta đều phù hợp với hình tượng của một quý ông, còn chủ động đưa tay giúp cô hái trái cây.
Cố Cảnh Thịnh từ chối lòng tốt của anh ta — tuy biết đối phương là có ý tốt, nhưng người ta còn không thể nhìn thấy, cô cũng không nỡ bắt nạt một người tàn tật.
Hà Sở Văn mỉm cười: “Mặc dù không thể nhìn thấy, nhưng tôi có thể cảm nhận được phong cảnh dưới chân núi nhất định rất đẹp, cô Thành cảm thấy thế nào?”Mã Thông: “Anh Hà nói không sai.
”Vương Mạnh Viễn gật đầu như xào tỏi: “Hoa thơm chim hót, trời trong nắng ấm.
”Cố Cảnh Thịnh: “……”Mã Thông phụ trách cây ăn quả số 5, là hàng xóm thì anh ta vẫn có lý do để lẻn tới, nhưng Vương Mạnh Viễn phụ trách cây ăn quả số 7, thật sự cách nơi này của Cố Cảnh Thịnh một khoảng cách khá xa.
Hà Sở Văn: “Thời điểm hái quả nhớ cẩn thận, bị ong chích sẽ làm tổn thương da thịt con gái, nếu không để tôi giúp cô làm nhé?”Mã Thông: “Anh Hà đang nói với cô đấy, nhớ nhẹ nhàng một chút.
”Vương Mạnh Viễn: “Thành, Thành gì ý nhỉ, lúc leo cây nhớ coi chừng ong đó.
”Cố Cảnh Thịnh: “……”Sau khi Hà Sở Văn bắt chuyện với cô vài lần, Mã Thông và Vương Mạnh Viễn thì lần lượt cướp lời cô, Cố Cảnh Thịnh bất tri bất giác phát hiện ra một điều——Đừng nói là tên này đang định thả thính cô đấy nhé?Cố Cảnh Thịnh biết chính mình lớn lên cũng khá tốt, ít nhất mũi ra mũi, mắt ra mắt, nhưng sau khi mấy cái ưu điểm này được xử lý qua tầm mắt đen thui của đối phương, ngoại trừ ~~~ haizz, cô thật sự không thể nghĩ ra còn cái gì khác.
Hà Sở Văn khí chất tao nhã, dung mạo tuấn tú, lời nói cùng hành động cũng đủ ôn nhu săn sóc, nhưng là một con cẩu chỉ muốn chơi không muốn yêu đương, Cố Cảnh Thịnh quyết định nói rõ ràng với đối phương.
Cố Cảnh Thịnh kéo anh ta đến một nơi mà Mã và Vương không thể nhìn thấy, cố gắng nói uyền chuyển nhất có thể: “Hà tiên sinh này, hiện tại thì tôi không mấy hứng thú với việc phát triển mối quan hệ ngoài tình bạn trong phó bản đâu.
”……Uyền chuyển cái con khỉ ấy.
Hà Sở Văn khựng lại, khuôn mặt xuất hiện chút đau thương: “Một cuộc gặp gỡ tuyệt đẹp trong thế giới trò chơi huyền ảo thì có gì là không