Thi thể hai người được Vương Mạnh Viễn phát hiện, sau khi nhìn thấy thi thể, anh ta không nói với Diêu Nhược Linh mà quyết định đi tìm Hà Sở Văn.
Diêu Nhược Linh không có rảnh để so đo chuyện người mới mình mang theo muốn ngo ngoe rục rịch với người chơi cũ khác —— một trong những người chơi mà cô ta hướng dẫn đã chết một cách khó hiểu dưới tình huống mà cô ta không hề phòng bị.
Sắc mặt Hạ Nam cũng khó coi tới cực điểm — cùng là người hướng dẫn mang theo người mới, ít ra ở nhiệm vụ Diêu Nhược Linh mới chỉ thất bại một phần ba thì bên này của ông ta đã toàn quân bị diệt.
Ông ta đã sớm quen với cái chết của những người chơi mới, nhưng vẫn không thể tiếp thu việc hết một người lại đến một người chết bất đắc kỳ tử mà không theo quy luật nào cả.
Có thể vì tính đến thời điểm hiện tại, trong số những người chơi đi lĩnh cơm hộp không có người chơi cũ nào nên biểu hiện của Hà Sở Văn vẫn mười phần thong dong điềm tĩnh: “Tôi xác nhận rằng Vương tiên sinh phát hiện thi thể vào lúc 5 giờ 17 phút và 5 giờ 20 phút sáng.
Có điều lúc ấy thi thể của Lưu tiên sinh và Mã tiên sinh đã cứng ngắc rồi.
”Cố Cảnh Thịnh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi: “Tôi nhớ rằng thi thể của Lưu Hàn Nho được phát hiện ngay trong phòng anh ta à?”Vương Mạnh Viễn nhìn cô một cái, nhỏ giọng trả lời: “Cửa phòng và cửa sổ của anh ấy đều được mở toang ra, tôi thấy vậy liền ngó vào kiểm tra thử.
”Mặt trẻ con đút hai tay vào túi, lạnh lùng nói: “Xem ra trốn trong phòng mình cũng không an toàn lắm.
”Hà Sở Văn đưa ra ý kiến riêng: “Trò chơi không nhất định chỉ có một quy tắc, có lẽ bọn họ đã vi phạm vào những quy định khác nhau.
Vừa rồi có phải Vương tiên sinh đã nói là cửa ra vào cùng cửa sổ của Lưu tiên sinh đều bị mở ra đúng không?”Đôi mắt của Vương Mạnh Viễn đột nhiên sáng lên, cứ như người sắp chết đuối đang túm chặt lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng của mình: “Ý của anh Hà là bởi vì tiểu Lưu ban đêm để mở cửa ra vào cùng cửa sổ nên mới xảy ra việc ngoài ý muốn sao?”Cố Cảnh Thịnh vẫn cảm thấy không đúng lắm: “Lá gan của Lưu Hàn Nho không lớn, không giống loại người có tính cách dám lén mở cửa sổ.
”Hạ Nam: “Cái gì trong phó bản cũng có thể xảy ra, cô đừng chỉ dùng suy đoán trong hiện thực áp đặt vào đây.
”Vì kinh nghiệm chơi game của mình có hạn nên Cố Cảnh Thịnh lựa chọn gác lại tranh cãi, trước hết cứ nghe quan điểm của những người chơi cũ cái đã.
Trên người hiện giờ vẫn chưa hoàn toàn tiêu sưng — Vưu Nhất Minh hắng giọng, giơ tay lên nói: “Cái này, ở đây hình như tôi có phát hiện mới.
” Đầu tiên anh ta cẩn thận liếc nhìn Diêu Nhược Linh, phát hiện mức độ tức giận của đối phương chưa đến độ muốn đè mình ra đánh rồi mới tiếp tục nói: “Có một tờ giấy được để dưới tấm ván giường trong phòng của tôi.
Nó có thể là gợi ý của phó bản, hoặc manh mối người chơi trước đó để lại, trên đó viết ‘giữa màu xanh lam và màu đen không phải màu cam’.
”Manh mối này có mối liên hệ chặt chẽ với ba manh mối trước đó mà lão Ivan đã cung cấp cho người chơi, đồng thời không xảy ra mẫu thuẫn với những điều kiện đã biết trước mắt, độ tin cậy của nó khá là cao.
Giọng điệu Hạ Nam có chút gay gắt: “Sao cậu không nói sớm hơn?”Vưu Nhất Minh muốn cười làm lành, nhưng cơ mặt sưng tấy của anh ta không cho phép làm ra biểu tình có độ khó cao này: “Tôi cũng chỉ mới phát hiện ra đêm hôm qua thôi.
”Nhóm người chơi cũng không rảnh truy cứu xem tờ giấy xuất hiện khi nào, vấn đề bây giờ