Kỳ thi cuối kỳ
Editor: Thùy Linh
Vào ngày thi, Chu Song Song đã sớm đến trường.
Sau khi vào lớp, cô ngồi xuống chỗ hít một hơi thật sâu.
Ngoài cửa sổ, ánh mặt trời tỏa ánh nắng ấm áp. Cửa sổ mở một nửa, gió nhẹ thổi qua rèm cửa, cảm giác mát lạnh.
Ngày đầu tiên thi tiếng Anh, với Chu Song Song thì không có quá nhiều áp lực.
Bài thi phát đến trên tay, cô nhìn một lượt rồi mới cầm bút lên điền thông tin.
Trong phòng thi yên tĩnh, tiếng bút rõ xoành xoạch trên giấy.
Chu Song Song nghiêm túc làm bài.
Thời gian trôi đi trên đầu bút cô.
Sau khi kết thúc, Chu Song Song trở lại lớp học nhưng không thấy Cố Hề Đình. Hôm nay đi thi nên cô không đem điện thoại, cô do dự có nên ở trong lớp đợi anh hay không thì bỗng nhiên Nhậm Hiểu Tĩnh xông vào phòng dắt cô đi đến nhà ăn.
“Hiểu Tĩnh…” Chuyện xảy ra ngày trước cô không quên, lúc này bị nhìn chằm chằm nên Chu Song Song ngại ngùng kêu.
“Cậu có điều gì muốn nói với mình không?” Nhậm Hiểu Tĩnh cắn một miếng thịt, ánh mắt vẫn nhìn Chu Song Song.
Chu Song Song siết chặt đôi đũa trong tay.
“Cậu với Cố học thần là chuyện gì? Nắm tay từ lúc nào? Rốt cuộc là chuyện gì?”
Nhậm Hiểu Tĩnh hỏi liên hoàn, không chờ Chu Song Song phản ứng, không dám tin, “Sao hai người lại có thể chứ? Có phải hôm qua mình nằm mơ không?”
Từ khi Cố Hề Đình đến Tầm Thành Nhất Trung, không ít nữ sinh mơ tưởng đến anh.
Nhưng người ta là học thần cũng là giáo bá, mặc dù đẹp trai nhưng tính khí khó chịu, lạnh như băng, đối với ai cũng không có tính tốt.
Mới bắt đầu đã có mấy nữ sinh tặng quà thổ lộ cho anh.
Mà ngăn bàn anh toàn là bánh kẹo, socola, các loại quà vặt nho nhỏ nhưng chỉ có một chỗ chứa: Một là vào miệng Tề Thư, hoặc là thùng rác.
Tâm hồn thiếu nữ đều tan nát…
Bây giờ không có nhiều người dám chặn đường anh thổ lộ, nhưng thư tình trong học bàn không ít đi.
Vậy mà lại thấy Chu Song Song nắm tay anh???
Nhậm Hiểu Tĩnh cho rằng là mình nằm mơ.
Chuyện này… ai chịu nổi?
Cố Hề Đình và Chu Song Song? Điều này sao có thể!
Nhậm Hiểu Tĩnh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra sao hai người lại ở bên nhau.
“Là thật mà…” Chu Song Song cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Mặt cô hơi đỏ, lông mi hơi run.
“Xin lỗi cậu Hiểu Tĩnh…” Chu Song Song ngại ngùng.
Chuyện này cô chưa từng nói với Nhậm Hiểu Tĩnh.
Bởi vì cô không chắc Cố Hề Đình có muốn ai biết chuyện của hai người hay không.
Nhà trường không cho yêu sớm, Tầm Thành Nhất Trung cực kỳ nghiêm khắc với việc này nhưng không ngăn được tuổi trẻ.
Càng cấm càng muốn thử.
Chu Song Song không muốn nhiều người biết chuyện này.
Nhưng Hiểu Tĩnh là người bạn thân với cô, cho nên lúc đối mặt nhau thì cô không cách nào nói dối.
“… Song Song, cậu đánh mình một cái đi.” Nhậm Hiểu Tĩnh thấy cô gật đầu liền thò đầu lại, sau đó kéo ống tay áo lên đưa tới trước mặt Chu Song Song.
“…” Chu Song Song không động đậy.
Nhậm Hiểu Tĩnh không nhịn được tự mình nhéo.
Chỉ có thể nói là… đau thật.
Một tay cô che mặt nửa ngày mới nói một câu, “Thật là, mình mất mặt quá…”
Cô nhớ lại lần trước nói Chu Song Song chắc chắn sẽ không phải là kiểu Cố Hề Đình thích… vậy mà bây giờ bị vả mặt thật đau.
“Nhưng sao hai người có thể ở bên nhau?” Nhậm Hiểu Tĩnh tò mò.
Đùa à, đây là Cố học thần đó!
Sao có thể không hiếu kỳ.
Chu Song Song không biết nói thế nào, ấp úng một hồi cũng không biết nói làm sao.
Bí mật của Cố Hề Đình cô không thể nào nói cho Nhậm Hiểu Tĩnh biết, cũng chỉ nói qua loa.
Buổi chiều thi Toán, Chu Song Song nhìn giáo viên phát đề, cô nắm bút khẩn trương.
Nộp bài thi xong Chu Song Song thở dài đi ra ngoài.
Lúc này mới phát hiện tay mình đổ đầy mồ hôi.
Trên hành lang có nhiều người tụ tập, cách đó không xa là một bóng người, rất nhiều nữ sinh không thảo luận nữa mà bàn tán về anh.
Chu Song Song dừng một chút, đôi mắt cô trong suốt, vừa mừng rỡ vừa do dự.
Anh mặc đồng phục học sinh như mọi người, da trắng, tóc hơi uốn, gương mặt góc cạnh.
Rõ ràng anh chỉ đứng đó chỉ chừa một bóng lưng nhưng vẫn là tâm điểm chú ý của mọi người.
Cô do dự mình có nên đi tới hay không lại thấy anh xoay người lại, đôi mắt anh nhìn thấy cô đứng trước cửa phòng học.
Trước ánh mắt của mọi người, Cố Hề Đình để tay trong túi quần, trực tiếp đi tới.
Trước ánh mắt của mọi người, Cố Hề Đình đến bên Chu Song Song nói, “Đi thôi.”
Chu Song Song sửng sốt, nhìn bóng lưng anh sau đó mới vội vàng đuổi theo.
Để lại quần chúng ăn dưa trố mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời suy đoán mọi chuyện.
“Trưa hôm nay em ăn gì?”
Ở dưới bóng cây, Cố Hề Đình cầm chai nước lên uống.
Giọng anh bình thản nhưng Chu Song Song nghe được trong đó xen lẫn vài tia không vui.
“Hôm nay em muốn chờ anh, nhưng Hiểu Tĩnh tới…” Cô ngồi bên cạnh, nghiêng đầu nhìn anh, “Hôm qua cậu ấy thấy được…”
Lời nói cô còn chưa dứt.
Cố Hề Đình mới nhớ người dụ dỗ Chu Song Song ăn kem.
“Em sợ cậu ấy biết?”
“Không phải…” Chu Song Song thấp mắt nhìn ngón tay của mình, giọng nói nhỏ xíu, “Em nói với cậu ấy rồi.”
Cố Hề Đình thoải mái một chút, anh đưa tay xoa đầu cô.
“Nghỉ hè em muốn làm gì?” Anh đột nhiên hỏi.
Chu Song Song nhớ tối qua Chu Ấu gọi điện, cô nói rõ ràng với anh, “Tối qua Chu Ấu nói muốn em cùng đi nước ngoài chơi.”
Bây giờ Chu Ấu đối với Chu Song Song rất nhiệt tình.
“Em đồng ý rồi sao?” Cố Hề Đình nuốt lời định nói xuống, sắc mặt không tốt.
Chu Song Song lắc đầu, “Chưa.”
Cô tạm thời không muốn cùng Chu Ấu ra nước ngoài, quan trọng là không muốn xa anh thời gian dài như vậy.
Dĩ nhiên là cô sẽ không nói cho anh biết.
Tối hôm qua Đồ Ngọc nữ sĩ vừa nghe lão Cố muốn mang bà đi du lịch liền vui vẻ xếp đồ, nhưng rõ ràng là hai người cũng không định mang theo đứa con trai Cố Hề Đình này.
“Chó con ở nhà đến thúi người luôn đi.”
Đến bây giờ Cố Hề Đình còn nhớ rõ bộ dáng đắc ý của bà.
“Nếu con dám đánh nhau thì mẹ về chặt chân đấy!” Cuối cùng bà giơ tay lên dọa nạt.
Cố Hề Đình không thèm để ý, anh xoay người về phòng mình.
Nhưng ban đêm ở trên giường, anh mới nhớ thi xong là nghỉ hè.
Lão Cố ở đây có sản nghiệp, chính là nghề tay trái của ông, cũng là thân phận của ông ở đây.
Nhưng thật ra lão Cố không phải là một thương nhân, vì vậy kiếm được ít tiền ông đều bán hết sản nghiệp, chỉ để lại công ty chế trà.
Cố gia có nhiều trang trại trà, luôn giữ phương pháp cổ truyền chế trà, nhiều năm như vậy chưa từng đổi.
Nhiều năm tích lũy, Cố thị có danh tiếng, với văn hóa trà phục hưng hôm nay, trà xanh được mọi người coi trọng.
Lão Cố không muốn quản những thứ này, chỉ mong Cố Hề Đình mau tốt nghiệp để giao phó lại cho anh.
Cho nên hè này Cố Hề Đình vốn phải đi xử lý mấy việc cho lão Cố.
Nhưng anh… lại nghĩ đến Chu Song Song.
Lão Cố có thể mang vợ đi chơi mà sao anh không thể?
Không được.
Vì vậy tối qua anh giao mọi chuyện cho em trai Đồ Ngọc, cũng là cậu của anh, Đồ Lê.
Nguyên nhân là vì ảnh hưởng đến việc học tập.
Đồ Lê chỉ muốn mắng một câu: Cái thằng chó con này, hơn trăm tuổi mà học hành cái gì?
Nhưng không có cách nào khác vì không thể đánh lại Cố Hề Đình.
Đồ Lê là cậu của Cố Hề Đình nhưng cũng không lớn hơn bao nhiêu, cũng đều là thiếu niên nên rất thân thiết.
Nhưng loại thân thiết này là do hai người hay đánh nhau.
Tóm lại là Đồ Lê là người bị đánh.
“Theo anh ra ngoài chơi không?” Anh nghe thấy cô trả lời thì vẻ mặt nhu hòa đi rất nhiều.
Chu Song Song ngước mắt nhìn anh, cô kinh ngạc nhưng chớp mắt lại vui mừng.
Cô gật đầu mạnh: “Muốn!”
Cố Hề Đình nhìn cô không chút do dự mà đồng ý, anh cười, “Cũng không hỏi anh dẫn em đi đâu sao?”
“Đi chỗ nào cũng được.” Cô nhích lại gần anh, giọng nói mềm mại lại thẹn thùng.
“Nếu anh bán em đi thì sao?” Anh nhéo gương mặt trắng nõn của cô.
“Anh sẽ không bán em đi…” Cô nhỏ giọng lầm bầm. Trong mắt của Cố Hề Đình, Chu Song Song đang cúi đầu, lông mi dài run run, môi đỏ khẽ nhấp, nhìn rất đáng yêu.
Ánh mặt trời chiếu trên sân đất, bóng cây đung đưa theo gió, xuyên qua lá cây.
Mà gió nhẹ nhẹ thoáng qua tai cô, gò má cô trắng nõn, nốt ruồi son trên chóp mũi càng đỏ thẫm, khiến anh không thể rời mắt.
Ngón tay anh cong lại, nắm lấy chai nước suối trong tay, yết hầu khẽ nhúc nhích.
Muốn hôn cô một cái.