Bạn gái nhỏ
Editor: Thùy Linh
Buổi chiều, Chu Song Song thi Vật lý xong đi ra ngoài.
“Song Song, ba mình tới đón rồi, mình về trước nhé!” Bên cạnh, Nhậm Hiểu Tĩnh đi ra, cô cười chào tạm biệt với Chu Song Song rồi như nhớ lại cái gì nói thêm một câu, “Chờ mình đi du lịch về sẽ mua quà cho cậu nha!”
Nhậm Hiểu Tĩnh lần trước đã nói, nghỉ hè này sẽ cùng ba mẹ đi ra nước ngoài du lịch.
Buổi trưa ba mẹ cô đã xin phép Chu Tông Huy, buổi chiều thi xong có thể đi.
“Ừ, cậu đi.” Chu Song Song gật đầu.
Nhìn bóng lưng Nhậm Hiểu Tĩnh xa dần, Chu Song Song chợt nhớ ngày hôm qua Cố Hề Đình đã nói.
Mới vừa bị Vật lý hành hạ, Chu Song Song vào lúc này lại rất hưng phấn.
Trở lại lớp học, Chu Song Song thấy chỗ học ủy Ngô Tư Dự đã tụ tập đông người, đều là đang hỏi đáp án.
Chu Song Song không muốn nghe bọn họ nói gì.
Trong lớp không có bóng dáng của Cố Hề Đình, Tề Thư cũng vậy, Chu Song Song lại chỗ ngồi chậm rãi thu dọn đồ đạc.
Chủ nhiệm lớp Chu Tông Huy lững thững tới trễ, trong phòng học huyên náo đợi kỳ nghỉ hè.
Chu Tông Huy dùng thước gõ trên bảng, phòng học yên tĩnh trở lại. Cuối cùng nhấn mạnh một câu, “Học kỳ mới sắp bắt đầu là các em vào 12, nghĩa là gì các em có biết không? Là ngày vào Đại học không còn xa..”
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ chói chang, Chu Song Song nhức mắt không mở mắt ra được.
Chu Tông Huy đang thao thao bất tuyệt phát biểu trên bục giảng, mà chỗ ngồi bên cạnh Chu Song Song trống không.
Bởi vì thi nên hôm nay cô không mang điện thoại, cho nên không có cách nào liên lạc Cố Hề Đình.
Chu Tông Huy rời đi rồi mọi người cũng dọn đồ đi về.
Chu Song Song đeo cặp lên lưng đi ra ngoài, mọi người chạy xuống cầu thang, cô theo mọi người đi xuống.
Dọc đường đi cô nhìn đông nhìn tây sợ bỏ lỡ bóng dáng của người nọ.
Đến khi ra cổng trường rồi cô vẫn không nhìn thấy anh.
Đứng trước cổng trường, Chu Song Song nhìn thấy nhiều phụ huynh đến đón con, mỗi gương mặt tươi cười như ánh mặt trời rực rỡ.
Cô cảm thấy ghen tị.
“Chu Song Song.”
Bỗng nhiên bả vai cô bị vỗ một cái.
Chu Song Song quay đầu lại đã thấy Chu Ấu đứng phía sau lưng cô.
Bên cạnh còn có một nam sinh cao gầy, nhìn rất nhã nhặn lịch sự.
“Chị không đi nước ngoài du lịch với em sao?” Chu Ấu không để ý đến nam sinh kia, chỉ khoanh tay lại hỏi Chu Song Song.
Chu Song Song lắc đầu, “Không.”
Chu Ấu bĩu môi, như là mất mát nhưng giọng nói kiêu ngạo, “Theo em đi du lịch còn không muốn, chị ở nhà làm gì?”
Chu Song Song cong khóe miệng, không nói cho Chu Ấu biết chuyện cô đi chơi với Cố Hề Đình.
“Cậu ấy là ai vậy?” Thấy nam sinh kia đang chú ý tới hai người thì Chu Song Song hỏi.
Chu Ấu không cần quay đầu cũng biết cô nói tới ai, cô bé liếc mắt cười nhạt, “Mẹ em tìm bạn trai cho em đó.”
“Hả?” Chu Song Song trợn to mắt.
“Mẹ em quen biết với một nhà họa sĩ nên cố tình giới thiệu con trai của bác ấy cho em.” Chu Ấu cau mày.
“Chu Ấu…” Chu Song Song trầm mặc, mở miệng nhưng không biết phải nói như thế nào.
“Tại sao em phải nghe theo bà ấy?” Chu Ấu biết cô muốn nói gì, cô bé cười một tiếng, khuôn mặt không có chút hứng thú, “Chị chờ xem đi.”
Lời này nghe như đã có kế hoạch vạch sẵn.
“Được rồi, em đi trước đây.” Chu Ấu hất cằm, xoay người rời đi.
Cô bé vừa đi, nam sinh kia cũng vội vàng đuổi theo.
Từ xa, Chu Song Song thấy Chu Ấu không thèm để ý đến nam sinh kia, cô bé đóng cửa xe, kêu tài xế lái xe đi.
Nam sinh tức giận, móc điện thoại ra gọi điện, sắc mặt cau có.
“Nhìn gì vậy?”
Chu Song Song đang nhìn cậu nam sinh kia thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Cô theo bản năng nghiêng đầu lại, đã thấy Cố Hề Đình đứng bên cạnh cô từ lúc nào.
Đôi mắt cô sáng lên.
Cố Hề Đình thấy Chu Song Song nhìn nam sinh kia không chớp mắt nên anh nhăn mặt lại.
“Cậu ta có gì mà em phải nhìn chằm chằm như vậy hả?” Anh cúi đầu nhìn, giọng nói nguy hiểm.
Tề Thư liếm kem bên cạnh ngẩng đầu nhìn nam sinh đứng ở ven đường, sau đó khinh thường dời mắt.
“Không có…” Chu Song Song nắm chặt quai cặp, vội vàng lắc đầu.
“Em nghĩ là anh không đợi em…” Cô rũ đầu, giọng nói có chút buồn rầu.
Cố Hề Đình thấy cô nhỏ nhắn đáng thương thì sắc mặt anh nhu hòa hơn, anh đưa tay xoa đầu cô, “Anh xin lỗi, thi xong anh phải ra ngoài một chuyến.”
Anh vừa mới đi gặp Đồ Lê, bàn công việc ở trà trang.
Anh không có hứng thú gì với trà trang của Cố thị, nên giao cho Đồ Lê là lựa chọn chính xác.
Trước kia anh cũng đã nói chuyện này với lão Cố, lão Cố ngược lại cũng không ý kiến gì, đều giao cho anh.
Vốn là có thể đến đón cô đúng giờ nhưng vừa đi ra khỏi nhà Đồ Lê liền gặp bạn cũ ở thiên cảnh trở về.
“Sao không về nhà mà còn đứng đây đợi anh?” Đến bãi đậu xe, Cố Hề Đình vừa nắm tay cô vừa hỏi.
Chu Song Song còn chưa lên tiếng liền nghe Tề Thư phía sau nói, “Vậy mà còn hỏi, chị dâu nhỏ nhất định phải đi theo cậu đó.”
Cố Hề Đình nhếch miệng không nói gì chỉ cúi đầu nhìn Chu Song Song.
Chu Song Song gật đầu, gò má ửng đỏ.
Đây là lần đầu tiên Chu Song Song đến quán bar.
Các ánh đèn cùng nhạc ồn ào, cộng thêm đám người nhảy điên cuồng trên sàn nhảy, cô không thể thích ứng.
Cố Hề Đình nắm lấy tay cô như là trấn an, sau đó dẫn cô vào thang máy.
Đi tới căn phòng ở tầng 5, Tề Thư đẩy cửa đi vào.
“Mẹ nó, ai dám phun coca lên mặt ông?” Vừa mới vào cửa, cậu liền bị phun coca lên mặt.
Trong phòng cười vang.
Cố Hề Đình dắt Chu Song Song vào thì yên tĩnh.
Ánh mắt mọi người đều nhìn lại đây, Chu Song Song khiếp đảm, không nhịn được mà núp sau lưng Cố Hề Đình.
“Cố Thiếu Quân, đây là…” Một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu đậm mở miệng dò hỏi.
“Chị dâu nhỏ đó.” Tề Thư cầm khăn giấy lau
Lúc đó, một người cao lớn ngồi trong góc phòng, mặc một bộ đồ rộng thùng thình để ly rượu trong tay xuống, ánh mắt dò xét cô gái sau lưng Cố Hề Đình.
“Đúng thật là cậu ta có bạn gái này…” Gương mặt anh tú không có biểu tình gì.
Người này gọi là Tô Lẫm, là bạn thân của Cố Hề Đình.
Trong phòng còn có các anh chị em trợn mắt hốc mồm, bọn họ không hề nghĩ Cố Thiếu Quân có bạn gái.
Hơn nữa còn là một cô gái chưa thành niên… Thì ra gu của Cố Thiếu Quân là vậy à?
Tô Lẫm nhấc hai chân lên, móc một bao thuốc lá từ túi áo ra.
Cố Hề Đình thấy cậu định đốt lửa thì ngón tay anh động đậy, ánh sáng bay ra trực tiếp tắt bật lửa.
Cố Hề Đình kéo Chu Song Song đi tới ngồi trên ghế.
“Cấm hút thuốc.” Anh không thấy người con trai bên cạnh đang nhăn mặt, chậm rãi nói.
Tô Lẫm nhấc mi mắt lên nhìn anh thật muốn chửi có cái cục cức, nhưng lại nhìn thấy người ngồi bên cạnh còn mang cặp sách, nhìn ngoan ngoãn… Cậu cũng nuốt những lời thô tục xuống họng.
“Ông đây khó khăn lắm mới trở về, vậy mà hẹn gặp cậu còn khó khăn hơn sao?” Tô Lẫm đá chân Cố Hề Đình.
Cố Hề Đình cũng lười nhìn cậu, “Bận lắm.”
“Cậu bận bịu cái rắm…” Tô Lẫm không nhịn được trực tiếp cầm ly rượu bày đến mặt anh, “Xem ông đây chốc rượu chết cậu!”
Rượu này là do Tề gia chưng cất, thần tiên uống nhiều cũng không tránh được mà say khướt.
Cố Hề Đình lúc đầu định từ chối, nhưng sau đó bị những lời Tô Lẫm làm phiền nên uống mấy ly.
Chu Song Song ngồi bên cạnh anh cắn ống hút, uống nước trái cây anh kêu người mang cho cô, từ đầu đến cuối rất yên lặng.
Trong phòng có 6 người, trong đó có hai người là con gái.
Các cô ấy cũng muốn tới nói chuyện với Chu Song Song nhưng thấy Cố Hề Đình lại không dám.
Thanh Khâu Cố thị, trời sinh thù sắc, Cố Thiếu Quân vị này màu sắc sâu hơn không ai dám trêu chọc.
Mà một ngày Cố Thiếu Quân có bạn gái, vậy làm sao có thể không hiếu kỳ?
Chu Song Song thỉnh thoảng nhấc mắt, thấy hai cô gái kia đỏ mặt, trán có ký hiệu màu bạc ẩn hiện, cái đuôi lộ ra Chu Song Song mới phát hiện hai người là chồn.
Người đàn ông thấy Chu Song Song ngây ngốc nhìn hai cái đuôi của hai người thì cười với cô, ngại ngùng nói, “Đây là em gái của tôi…”
Đang nói chuyện thì hai người đã biến thành hai con chồn bắt đầu giơ móng vuốt nhảy trên sàn.
“… Hai đứa nó uống nhiều rồi.” Người đàn ông cười.
Chu Song Song nhìn hai con chồn lạ kỳ.
Thật may tầng năm của quán bar này không giống như tầng khác, nếu không người nào mở cửa ra liền nhìn thấy hai con mèo biết nói tiếng người đang nhảy múa.
Tề Thư ngồi trên ghế buông xuống bình rượu, trên người cậu phát sáng.
Trong chớp mắt, trên người cậu không là dáng vẻ bình thường.
“Vịt, là vịt sao?” Chu Song Song lấy làm kinh hãi.
Nhưng mà Tề Thư chỉ bận la hét, “Uống! Uống tiếp đi!”
Bữa họp mặt còn chưa kết thúc, Chu Song Song bị Cố Hề Đình dắt ra ngoài.
Trên hành lang, Chu Song Song giương mắt nhìn anh, thấy anh không hề say.
Chỉ có đuôi mắt hơi ửng đỏ, nốt ruồi còn hút người.
Cửa thang máy đóng lại, trong không gian nhỏ hẹp an tĩnh, Chu Song Song nắm tay anh, len lén nhìn anh.
Đến khi cô bị anh nắm lấy cằm.
Cô bị bắt phải ngửa đầu nhìn anh, thấy mùi rượu thoang thoảng, nháy mắt cô trở nên hớn hở.
“Em có muốn uống rượu không?” Giọng nói anh trầm trầm.
Chu Song Song sửng sốt, nhớ lại trong phòng cô lặng lẽ kéo tay áo anh, muốn nói là có.
“Nhưng anh không cho em uống mà…” Cô nhấp môi, giọng buồn rầu.
Cố Hề Đình cúi thấp người, cười nhẹ bên tai cô, giọng nói trầm thấp mát lạnh.
Cô bỗng nhiên bị anh hôn lên vành tai.
Chu Song Song nhất thời cứng đờ, gương mặt trắng nõn bắt đầu ửng đỏ.
“Cho em nếm thử một chút nhé?” Gương mặt anh gần trong gang tấc.
Lúc nói giọng còn mang theo một chút dụ dỗ.
Một lúc sau, môi của anh dán lên môi cô, nhiệt độ hơi lạnh nhưng trong chớp mắt, từ gò má đến cổ Chu Song Song cũng nóng lên.
Đầu lưỡi anh thăm dò trong miệng cô, hơi thở quấn lấy nhau, cô nhấm được mùi rượu.
Đầu óc trở nên mơ hồ, anh cắn môi cô một cái sau đó mới buông ra.
Nhưng là không bỏ được, anh lại hôn khóe môi, “Đã nếm được chưa?”
Giọng anh khàn khàn còn có mấy ý cười.
Chu Song Song bị anh nhéo cằm, gò má ửng đỏ, môi hơi sưng, trong đầu đã sớm mơ hồ.