Sấm chớp rền vang, mưa to như thác.
Sắc trời ảm đạm, tiếng gió mưa lần lượt thay nhau tới, một ánh sáng vàng nhạt phá vỡ màn mưa, cây cối ngưng lại.
Người đàn ông mặc hắc bào cố ra sức tránh né, gò má bị sương trần kiếm đâm qua làm chảy một chất lỏng màu xanh đen sền sệch.
Cố Hề Đình vốn hoài nghi, giờ phút này thấy chất lỏng từ người đàn ông chảy ra thì xác định.
Người trước mặt có thân hình lẫn tướng mạo không khác gì Mạc Cổ.
Chỉ là thần thái không giống nhau.
Mặc dù hung ác lạnh như băng nhưng người này còn hơn cả hung tàn.
Nếu hắn thật là Mạc Cổ thì gò má nên chảy máu đỏ thẫm chứ không phải loại chất lỏng không rõ này.
"Còn có thể đoạt xác Mạc Cổ, xem ra ngươi cũng có bản lĩnh." Cố Hề Đình cầm sương trần kiếm, mi mắt lạnh lẽo, môi cười nhạt.
Chỉ có đoạt xác mới là lời giải thích rõ ràng.
Người này có thân xác lẫn trí nhớ của Mạc Cổ nhưng linh hồn lại không phải Mạc Cổ.
Hàn Tùng Nguyên bên kia vẫn đang bị ma tu quấn lấy chưa thoát ra được, trường kiếm múa trong tay, khí kiếm quét qua ánh sáng lóe lên, trong màn mưa sương mù nhức mắt.
"Thiếu Quân Thanh Khâu thật thông minh..." Cằm nhọn của người nọ khẽ nâng, tiếng cười như thiếu niên, trong suốt dễ nghe.
Tuy thân thể của Mạc Cổ đã là một người đàn ông trung niên, gương mặt già nua không hợp với lời nói.
Cố Hề Đình di chuyển, sương trần kiếm cầm trong tay, mi mắt lệ khí lạnh lẽo, "Gương mặt này khiến ta cảm thấy phiền quá, đừng chơi đùa nữa, mau chết đi."
Người nọ cười một tiếng, tiếng cười hòa trong tiếng mưa rơi mơ hồ.
Hắn nâng tay lên, một ngọn lửa màu đen cháy trong lòng bàn tay, mưa to như nghiêng đổ nhưng ngọn lửa không bị ảnh hưởng chút nào.
Trong nháy mắt, hắn nhảy vọt lên, ngọn lửa lại cháy càng thêm mãnh liệt, hướng tới Cố Hề Đình muốn bao bọc lấy anh.
Cố Hề Đình giơ kiếm ra, khí lưu từ thân kiếm tản ra làm vỡ ngọn lửa đen, hóa thành bụi mù mịt.
Người nọ thấy vậy, trong tay xuất hiện một thanh trường kiếm nhắm thẳng về phía Cố Hề Đình.
Hai người lơ lửng giữa không trung, lúc đao kiếm giáp nhau, lưỡi kiếm va chạm tạo ra tia lửa phát ra âm thanh.
Từng chiêu thức nhanh chóng như gió.
Cố Hề Đình lộn về phía sau, xoay người lại đâm thẳng sương trần kiếm vào người nọ.
Người nọ không ngờ tốc độ của anh lại nhanh như vậy, lúc đầu còn cả kinh nhưng sau đó nhanh chóng tránh khỏi mũi kiếm của Cố Hề Đình, lấy kiếm trong tay ngăn cản.
Hai thanh kiếm va vào nhau phát ra tiếng vang, một cái chớp mắt kiếm khí lưu tán, ánh sáng màu vàng lướt qua từng giọt mưa, cắt cánh tay của người kia, cuối cùng làm gãy cây phía sau.
"Mẹ nó, Cố Hề Đình cậu không kêu ông đây?"
Cố Hề Đình rơi xuống đất, chợt nghe một giọng nói quen thuộc.
Anh vừa quay đầu lại, quả nhiên là Tô Lẫm.
Hẳn là Tề Thư đã nói cho cậu.
Cố Hề Đình chỉ kịp nhếch môi với cậu, sau đó quay người lại đấu với người kia.
Tô Lẫm ném áo khoác đi lại giúp Hàn Tùng Nguyên.
Từng chiêu của Cố Hề Đình ác liệt, mũi kiếm vừa ra liền không lưu đường sống nào.
Người nọ không hề bối rối mà tránh né, còn cười quỷ dị với Cố Hề Đình.
Trên người hắn đã bị sương trần kiếm của Cố Hề Đình làm thương, nhưng hắn không tỏ vẻ đau đớn gì cả.
Giờ phút này Cố Hề Đình không còn chống đỡ nổi nữa, vết thương cũ cũng tái phát, nhưng trên mặt anh không biểu hiện bất cứ biểu cảm nào.
Sử dụng công pháp như vậy sẽ khiến tiên nguyên của anh khó ổn định.
Ngay lúc anh đang phân thần thì người nọ cười quỷ quyệt, nhất thời vận lên công pháp, ngọn lửa đen hồi sinh nhích lại gần Cố Hề Đình, một cây kim nhỏ xíu đâm vào ngực anh, động tác vô cùng nhanh chóng.
Cơn đau nhói truyền tới, con ngươi của Cố Hề Đình co lại, tay run rẩy nắm lấy thanh kiếm.
Ngọn lửa cháy to trong màn mưa, nhanh chóng bọc Cố Hề Đình vào trong, thanh kiếm trong tay anh rơi xuống đất, nửa thân kiếm cắm vào mặt đất phát ra một tiếng kêu gào.
"Cố Hề Đình!"
"Cố Thiếu Quân!"
Tô Lẫm và Hàn Tùng Nguyên đồng thanh kêu.
Ngọn lửa nuốt chửng Cố Hề Đình, đen thui một mảnh không cho người ngoài thấy bất cứ cái gì bên trong.
Tô Lẫm trực tiếp bẻ gãy cổ ma tu, phi thân lại chỗ ngọn lửa đen.
Người nọ thấy cậu thì cười khẽ, ngón tay động đậy ánh sáng u ám bay ra.
Tô Lẫm lắc mình né tránh, lảo đảo rơi xuống đất.
Sương trần kiếm cắm trên mặt đất đung đưa không ngừng phát ra tiếng thanh kêu gào, trong tiếng mưa lớn như vậy vẫn luôn rõ ràng.
Người mà Hàn Tùng Nguyên mang từ Thiên Cực Sơn đến vẫn đang còn đánh nhau với ma tu, tiếng thanh kêu gào xen lẫn tiếng kiếm sắc nhọn, tất cả mọi người đều bị khí lưu của thân kiếm phát ra mà rung động, ngay cả ma tu cũng thế.
Cho đến khi ngọn lửa ở không trung lóe sáng từng đợt, bỗng ngưng cháy, trong đó xuất hiện một bóng người,
Nụ cười của người kia cứng đờ.
Ánh sáng vàng nhạt xông ra, lửa đen tróc ra rồi như khói bay mất.
Sắc mặt Cố Hề Đình tái nhợt, ngực anh vẫn từng cơn đau nhói, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.
"Cố Thiếu Quân quả nhiên lợi hại, không trách Mạc Cổ năm đó chết dưới tay ngươi..." Đôi mắt người kia nhìn chằm chằm Cố Hề Đình, lúc nói chuyện còn ẩn ý.
Hắn tên thật là Lạc Tang, trăm năm trước rất có tiếng trong ma tu giới, chỉ là năm đó chết dưới sương nguyệt câu của Phong Dương Tân nên mất đi thân xác, linh hồn vất vưởng.
Cho đến nhiều năm trước gặp được Mạc Cổ.
Hắn biết vết thương cũ của Cố Hề Đình chưa lành, mà tiên nguyên cũng không ổn nên anh sẽ không thể giết hắn.
Đối với hắn, từ khi đoạt được thân xác của Mạc Cổ thì mục tiêu duy nhất của hắn chính là Cố Hề Đình phải chết.
Nếu không thì thân thể hắn vất vả tu luyện đến nay sẽ hóa thành hư vô.
Ở trên đời này kiếm được một thân thể để tu luyện là không dễ dàng.
Còn nói thêm nữa, Cố Hề Đình là Thanh Khâu Thiếu quân, nếu chết trong tay Cố Hề Đình còn là một chuyện nhục nhã.
Cái thế giới này không cần thần linh.