Chu Song Song vẫn đang luôn chờ Cố Hề Đình trở về.
Khi Tề Thư và Tô Lẫm đưa Cố Hề Đình đang hôn mê bất tỉnh đến tửu trang, trong mắt cô chỉ thấy quần áo vết máu loang lổ của anh.
Anh nằm ở trên giường băng, cả người phát ra ánh sáng.
Mất đi ngụy trang, mái tóc đen nhánh trở thành tóc dài bạc trắng, lỗ tai lông xù và cái đuôi đều lộ ra, gương mặt đặc biệt tái nhợt, đôi môi thường đỏ hồng nay mất đi huyết sắc.
Chu Song Song ngơ ngẩn nhìn anh, nước mắt từng giọt chảy xuống, cô khóc như chưa từng được khóc.
Anh cứ như đang ngủ say, thoạt nhìn bình tĩnh như vậy nhưng Chu Song Song thấp thỏm lo âu trong lòng, không biết khi nào anh mới mở mắt trở lại.
Ông Tề không có ở đây, cho nên Trịnh Xuân Vân mẹ của Tề Thư là người làm chủ.
Bà đã dùng thuốc chữa được cho Thuấn Hoa nhưng thấy Cố Hề Đình tình hình như vậy thì nhăn mặt, bó tay không có cách nào khác.
"Mẹ, bây giờ phải làm sao?" Vẻ mặt Tề Thư nôn nóng.
"Mẹ vừa mới phái người đi gọi Cố Cảnh Thanh Thần Quân và A Ngọc rồi." Trịnh Xuân Vân nói.
Nhưng để truyền tin đến thiên ngoại cảnh vẫn phải tốn thời gian, Cố Hề Đình như vậy phải đợi đến bao giờ.
Huyễn kính Cố gia chỉ có người của Cố gia mới mở ra được.
"Để cháu gọi thầy Thẩm." Tô Lẫm cau mày suy tư, lập tức nói.
Cậu nhớ mang máng Thẩm Tấn Ngôn cũng có một huyễn kính.
Tô Lẫm nói xong liền đi ra ngoài.
Gấu mèo Tuân Dực thấy Chu Song Song vẫn luôn đứng bên cạnh mép giường Cố Hề Đình, cô không nói gì, cả người ngơ ngẩn, nó liền tiến lên kéo góc áo cô, "Cô chủ Song Song, Thiếu quân sẽ không sao đâu, cô đừng lo lắng..."
Phần vai nó cắn đi hắc khí đã được Chu Song Song xoa thuốc, quấn băng gạc, cô thậm chí còn cột một cái nơ đáng yêu cho nó, còn dùng khăn ướt lau đi vết máu ở cổ nó.
Chu Song Song nghe nó nói thì cúi đầu nhìn, đôi mắt mông lung chỉ có thể thấy xung quanh mơ hồ.
Cô không nói gì, đôi tay nắm thành quyền, đốt tay trắng bệch.
Đêm nay rốt cuộc dài bao lâu.
Mọi người đều rời khỏi phòng, chỉ có Chu Song Song vẫn luôn ngồi ở mép giường Cố Hề Đình, như thế nào cũng không chịu đi.
Cô gắt gao nắm lấy tay anh, khi mọi người đã đi hết cô mới dám nức nở từng tiếng.
Sau đó lại nằm xuống bên cạnh, nhìn gương mặt tái nhợt của anh mà hốc mũi chua xót.
"Anh sẽ không sao cả, đúng không?" Cô nắm chặt tay anh, giọng nói run rẩy.
"Anh lợi hại như vậy, sẽ không có chuyện gì..."
Cô tự nói với chính mình, tự thuyết phục bản thân.
Chu Song Song cầm lấy cái lục lạc trên cổ, nhẹ nhàng nói, "Lục lạc có thể cứu anh ấy không?"
Cô lắc lắc, tiếng lục lạc vang lên rõ ràng trong căn phòng trống vắng.
Trừ âm thanh leng keng ra thì lục lạc không có động tĩnh gì.
Cô thất vọng, lần thứ hai nhìn về gương mặt anh, vành mắt cô đỏ bừng.
Cố Cảnh Thanh và Đồ Ngọc tới đây thì trời đã rạng sáng.
Bọn họ vội chạy vào phòng liền thấy trên giường có hai người.
Chu Song Song cuộn mình lại nằm bên cạnh Cố Hề Đình, cách anh một khoảng, khi ngủ mà nước mắt vẫn còn đọng trên mặt.
Đồ Ngọc thấy hai người bọn họ thì không nhịn được mà khóc nấc.
Sau đó bà ôm Chu Song Song lên.
Chu Song Song ngây ngốc bừng tỉnh thấy gương mặt Đồ Ngọc.
"Song Song." Đồ Ngọc kêu cô.
Chu Song Song nghe thấy giọng nói quen thuộc cũng tỉnh táo lại, biết mình không phải mơ, mũi cô chua xót nhào vào lòng Đồ Ngọc, nghẹn ngào từng tiếng, "Mẹ...."
Cô kêu Đồ Ngọc từng tiếng "Mẹ", giọng nói bất lực khủng hoảng.
Nước mắt Đồ Ngọc rơi như mưa, hoảng hốt thấy Cố Cảnh Thanh đã vận công trị liệu cho Cố Hề Đình. Môi bà run run, tay nhẹ nhàng vỗ vai Chu Song Song, "Song Song đừng sợ, A Đình sẽ không sao cả, con đừng sợ... Mẹ ở đây."
Bà trấn an Chu Song Song nhưng thấy gương mặt trắng bệch của Cố Hề Đình thì đau lòng từng cơn.
Trịnh Xuân Vân và Tề Thư quay lại đã thấy một cảnh.
Cố Cảnh Thanh ngồi xếp bằng trên giường đá, đôi tay đặt sau lưng Cố Hề Đình. Lúc vận công, xung quanh xuất hiện một dòng khí, ánh sáng lưu chuyển nhưng gương mặt ông nặng nề.
"Thần quân, như thế nào?" Trịnh Xuân Vân hỏi.
Cố Cảnh Thanh dừng lại, đỡ Cố Hề Đình nằm xuống sau đó mới bước xuống giường đá, sắc mặt âm u.
"Không được." Ông thở dài, thần sắc phức tạp quay đầu lại nhìn Cố Hề Đình.
Đồ Ngọc trầm mặc, "Cảnh Thanh, anh nói cái gì?"
"A Ngọc." Cố Cảnh Thanh nhìn bà, tay nắm chặt rồi lại buông ra, "Anh vừa mới cảm nhận được, hộ tâm hoa trong ngực A Đình... bắt đầu khô héo rồi."
Giọng nói ông run rẩy không rõ ràng.
Đồ Ngọc trừng mắt, quên mất cả hô hấp.
"Anh nói... cái gì?" Bà bắt đầu cảm thấy khó khăn.
Nước mắt từng giọt rơi xuống, từng giọt lưu trên tay Chu Song Song,
Cô không rõ cái gì là hộ tâm hoa, nhờ phản ứng của Đồ Ngọc mới mơ hồ nhận thấy đây không phải là chuyện tốt.
Sự sợ hãi lan tràn, cô nhìn Cố Cảnh Thanh, "Ba, ý của ba là gì?"
Cố Cảnh Thanh nhìn Chu Song Song và Đồ Ngọc, ông trầm mặc một lúc, sau đó mới đi tới, kiên định nói, "Mọi người yên tâm, ba nhất định sẽ tìm cách chữa trị."
Cố Hề Đình lại trở về đỉnh tuyết sơn trong thần điện.
Cố Cảnh Thanh hao hết tâm lực bảo vệ tính mạng của anh, chỉ là yên hỏa khí của nhân gian lần này không gọi tỉnh Thanh Khâu Thiếu quân.
Hộ tâm hoa