Bàn tay nàng nắm không chặt, suýt chút nữa thì ngã về phía sau, nàng nhanh chóng nhấc chân đặt lên hông của hắn. Bám như thế này đúng không! Không quan tâm, cứ như thế này đi, nàng đỡ mất công bước đi.
Vì vây, tay nàng cứ như vậy bám vào vai hắn, chân thì quấn quanh hông hắn, tùy ý hắn mang đi đâu thì đi.
Hắn híp mắt lạnh, nữ nhân này nhìn như ngây thơ, nhưng không ngờ lại không hề biết xấu hổ là gì sao? Bằng không lại dám dùng tư thế mờ ám như vậy treo trên người một nam nhân xa lạ.
Hai thân thể ma sát vào nhau, khiến cho hắn chưa từng đụng đến nữ sắc cũng bắt đầu rục rịch, nhất là khi nữ nhân bên cạnh sắc nước hương trời, càng khiến cho nơi nào đó của hắn cương cứng.
- Hả? Cái gì đó?
Phạm Hoài An nhíu mày, nàng cảm giác được có một thứ gì cứng rắn chống đỡ dưới thân, theo nhịp bước chân lay động, trước sau thuận lợi đụng vào nàng, làm cho thân thể của nàng sản sinh ra một cảm giác quái dị.
Long Ngạo Thiên mím chặt môi không trả lời, cố gắng kiềm chế thân thể đang sinh ra phản ứng.
- Ê, ngươi không có cảm giác bị cái gì đó đâm vào sao?
Nàng ngây thơ hướng về hắn hỏi.
- Đáng chết!
Hắn khẽ rủa một tiếng, tính nhẫn nại cũng được dùng hết, một tay đẩy nàng ra, không chút lưu tình quăng nàng xuống mặt đất.
- Cút, đừng quấn lấy ta!
"A!" Nàng không kịp chú ý, đã bị quăng xuống đất. Thời điểm nàng kêu đau thì hắn đã xoay người rời đi.
Thấy thế, nàng cũng không kịp kêu đau, nhanh chóng đứng dậy, một lần nữa đuổi theo.
- Này! Người quá đáng, khiến cho mông nhỏ của ta đau chết đi được!
Hắn không hề trả lời.
- Này, ngươi đi chậm chút coi! Ta không theo kịp ngươi, mà ngươi cũng không thể bỏ ta lại một mình, tại nơi hoang dã không một bóng người, có khả năng ta sẽ gặp sơn tặc, hổ gấu sói, ngươi nhẫn tâm để ta trở thành thức ăn cho chúng sao?
Phạm Hoài An liên tục lải nhải.
Giống như trước, hắn một phản ứng cũng không có.
Chỉ là, hắn cũng không đi quá xa, nhưng cũng không để cho nàng đuổi kịp, hai người một trước một sau luôn duy trì trong khoảng cách khoảng chừng 300 mét, đi về phía một ngọn núi.
- Này, trời cũng đã sẩm tối, chúng ta nên tìm một nơi nào đó qua đêm đi chứ?
Phạm Vũ Hoài vẫn ở phía sau hô lớn.
Đoạn đường này, vẫn như cũ, Long Ngạo Thiên vẫn lạnh lùng không nói một câu.
Tại thời điểm nàng cảm giác mình sắp ngất xỉu, mà hắn không hề liếc nàng một cái bỗng nhiên dừng lại. Nhưng mà, nàng vừa mới thở phào nhẹ nhõm thì lại thấy hắn di chuyển, đi theo một con đường mòn tiến vào trong rừng. Lại đi, không cần nghỉ ngơi sao?
Xem ra là không rồi.
- Này, chờ ta một chút.
Nàng hữu khí vô lực hô, vừa mới dừng lại chưa được hai giây lại lóc cóc đuổi theo hắn.
Mà hắn cũng không hề có ý định đứng lại đợi nàng, tự mình hướng về chỗ sâu của cánh rừng, một lúc sau, Phạm Hoài An không nhìn thấy bóng dáng của hắn nữa.
- Ê, ngươi ở đâu vậy?
Bởi vì quá mệt mỏi, cho nên thanh âm của nàng cũng trở nên yếu ớt, lo lắng nhìn xung quanh, không nghĩ tới lại vấp vào một rễ cây cổ thụ.
Đầu gối, khuỷu tay truyền đến từng trận đau đớn, nàng ngã sõng soài xuống đất, mệt mỏi đến độ không còn sức lực để đứng lên.
Chóp mũi truyền đến trận đau xót, hắn lại bỏ rơi nàng! Ô ô, nàng bị ngã! Ô ô, nàng vừa mệt vừa đau! Ô ô, vận may của nàng dường như đã dùng hết, bằng không tại sao trong vòng một ngày mà nàng lại gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy?
Nàng quỳ rạp trên mặt đất khóc nức nở, không hề chú ý tới có tiếng bước chân đang lại gần.
- Đừng bảo ngươi định úp sấp nằm tại đó qua đêm, ta không hầu hạ ngươi được đâu!
Thanh âm trầm thấp lạnh lùng và khó chịu vang lên, Long Ngạo Thiên trừng mắt nhìn nàng nằm dưới mặt đất.
Phạm Hoài An ngẩn người, bỗng nhiên ngẩng đầu lên trả lời.
- Ô ô, ta nghĩ ngươi bỏ ta mà đi rồi...
Nàng thương tâm lau nước mắt, khiến cho những vết bẩn ở trên tay bám lên mặt, trông vừa bẩn lại vừa tức cười.
- Nếu như ngươi không đứng lên, ta sẽ để cho những gì ngươi vừa nói trở thành sự thật.
- Thật sao! Ta đứng lên liền đây...A...
Bởi vì động tác quá nhanh khiến cho cơn đau lại trở lại, khuôn mặt vừa rồi còn tươi cười bỗng chốc trở nên nhăn thành một đoàn.
Long Ngạo Thiên híp mắt lại, chỉ thấy nơi quần áo bị rách của nàng rỉ ra tia máu.
- Ngươi thực sự là...
Hắn cắn răng nhịn xuống lửa giận, đem những lời chỉ trích nuốt vào bên trong bụng. Bước nhanh tới phía trước chặn ngang người nàng đem nàng ôm lấy.
- Đúng là thứ phiền toái!
- Tất cả là tại ngươi đi quá nhanh, cho nên ta mới không chú ý mà ngã.
Phạm Hoài An ủy khuất giải thích.
- Tại sao ngươi không nhận là mình đần đi, mấy tuổi rồi, có việc đi thôi mà cũng té ngã.
Hắn hừ lạnh.
- Ta mười tám tuổi, còn ngươi?
Hắn mím chặt môi, không nói.
- Lại không nói.
Nàng lẩm bẩm:
- Này, tên và tuổi ta đều nói cho ngươi rồi, mà ngươi cái gì cũng không nói, sao lại phải kín như bưng vậy chứ?
- Thật kì quái! Trong sách rõ ràng nói nam nhân đều háo sắc như nhau, nếu có đại mỹ nhân như ta xuất hiện, nam nhân sẽ thèm muốn sắc đẹp của ta, nhưng mà ngươi lại không? Không hề nhìn ta chảy nước miếng, cũng không hề biết thương hoa tiếc ngọc, tại sao lại thế?
Bởi vì không tốn sức bước đi, cho nên nàng lại bắt đầu lải nhải.
Chân mày Long Ngạo Thiên nhăn lại, rốt cuộc thì nữ nhân này đã đọc quyển sách quỷ quái gì thế!
- Lại nói, ôm mỹ nhân trong ngực, mà ngươi không hề ý loạn tình mê, chẳng lẽ ngươi chính là Liễu gì gì đó trong sách ghi sao?
Lông mày hắn nhíu chặt. Hắn là phong lưu đệ nhất công tử tại thành Mộc Quỳnh, từ khi nào vào trong miệng nàng lại biến thành Liễu Hạ Huệ rồi?
- Ta nói đúng, bằng không không có lý nào đối mặt với đại mỹ nhân như ta mà ngươi lại làm như không thấy, đúng không? Nếu quả thật như vậy...
Hắn không hề nói gì, bất quá hắn dùng hành động để biểu đạt ý mình. Cúi đầu, dùng môi của mình ngăn lại miệng của nàng.
"A!?" Phạm Vũ Hoài
ngẩn người, mắt hạnh mở to, chống lại con mắt lạnh lùng của hắn, hắn...hắn...đang làm gì thế? Chê nàng nói nhiều cho nên đem miệng của nàng nuốt vào sao?
Tim nàng đột nhiên đập nhanh và mạnh.
Rõ ràng trên người hắn tràn đầy hơi thở lạnh lẽo, nhưng nàng lại cảm giác như mình đang ở trong đống lửa cháy mạnh, hô hấp của nàng rối loạn, suy nghĩ đình trệ, tất cả mọi thứ xung quanh dường như không còn tồn tại, nàng chỉ biết mình đang trôi bồng bềnh trong nước. Vì vậy, hai tay nàng trong phút chốc vòng qua ôm lấy cổ hắn.
Nàng không hề nhắm mắt lại, đáy mắt nàng tràn đầy vẻ ý loạn tình mê xen lẫn chút hiểu kỳ, mà hắn cũng như nàng, chỉ là con ngươi hắn mang theo vẻ phức tạp nhìn nàng.
Sau đó hắn đột nhiên hôn nàng như những đôi nam nữ yêu nhau, rồi bỗng nhiên buông nàng ra, rồi đặt nàng trên bãi cỏ.
- Đêm này chúng ta qua đêm ở đây.
Hắn lạnh lùng nói, thanh âm có phần khàn khàn, từ trong bọc quần áo lấy ra một chiếc áo choàng rồi trải trên mặt đất, ôm lấy nàng rồi đặt nàng ở phía trên, rồi sau đó quay người đi về hướng khe nước cách đó không xa.
Lần đầu tiên trong đời Phạm Hoài An không biết nên mở miệng thế nào, nàng sờ lên đôi môi còn ướt nhẹp, thất thần nhìn bóng lưng hắn cách đó không xa, nhìn hắn lấy một cái khăn rồi thấm ướt sau đó đi tới trước mặt nàng.
Hắn đem hai chân của nàng đặt lên đầu gối mình, tiếp đó vén cao quần nàng lên, ngay lập tức đập vào mắt hắn là một đôi chân tuyết trắng thon dài cùng với đầu gối đang nhuốm máu, hắn không nói một câu đem vết thương trên đầu gối từ từ rửa sạch.
Mà nàng dường như không hề có cảm giác đau đớn, bởi nàng một câu kêu đau cũng không có, chẳng hay nàng bị hắn hôn đến choáng váng?
Sau khi vết thương được xử lý tốt, nàng vẫn như cũ thất thần bặm lấy môi, chỉ chờ đến khi hắn đem lương khô đến trước mặt, nàng vô thức nhận lấy rồi yên lặng gặm hết, rồi lại tiếp tục mất hồn.
Rốt cuộc, Long Ngạo Thiên không nhịn được, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Ta không nên hôn ngươi, ta xin lỗi.
- Hôn? Đây là hôn sao?
Phạm Hoài An lẩm bẩm.
Hắn nhướng mày, nàng rốt cuộc muốn thế nào?
- Này...
Tinh thần nàng hồi phục lại, yên lặng nhìn hắn.
- Làm sao vậy?
Ánh mắt nàng nhìn hắn khiến cho hắn cảm giác như mình là một thớ thịt đang nằm trên thớt.
- Ngươi... Có thể hôn ta một lần nữa được không?
_________________Ta là dải phân cách đáng yêu, diễn biến tiếp theo mọi người tự nghĩ __________________
Nàng nhất định nói sai gì rồi, mới ở với hắn ba ngày, mặc dù hắn không bỏ rơi nàng, thế nhưng cũng không hề mở miệng nói câu nào, luôn luôn trưng ra một khuôn mặt lạnh lùng, kệ nàng hát hò chơi đùa, hắn vẫn như cũ không thèm liếc mắt nhìn nàng,
Vì thế mà nàng nổi giận, nản lòng sao?
Hừ! Đương nhiên không rồi, thậm chí Phạm Hoài An cảm thấy vô cùng thú vị, lần đầu tiên gặp phải người như thế, trêu đùa hắn đến khi mở miệng là chuyện vui nhất.
- Này, nếu như ngươi có thể cười một chút, nhất định ngươi sẽ là một mỹ nam tử đó!
Nhìn Long Ngạo Thiên đứng ở bên cạnh, nàng tiếp tục lẩm bẩm:
- Giống như Quốc Bảo, đệ ấy tuy rằng không thích cười, thế nhưng thỉnh thoảng đệ ấy cũng sẽ cười, nhưng mà thỉnh thoảng mặt lại nhăn lại như cơm nắm, thật là khó hiểu.
Lại là Quốc Bảo! Mấy ngày nay nàng nói rất nhiều, trong đó nhắc thường xuyên nhất là Quốc Bảo, còn có gì mà Thiên ca, hắn cực kỳ khó chịu.
- Này, có ai nói ngươi giống như một tòa tượng đá chưa?
Nàng ngây thơ hỏi.
Tượng đá? Trong lòng Long Ngạo Thiên cười nhạt, người ngốc cũng sẽ không đi nhận nhé!!!
- Đúng vậy, nếu như ngươi cứ đứng im bất động, thì mọi người nhất định cho rằng đây là tượng đá.
Phạm Hoài An nói một cách tự tin.
- Ê, đến bây giờ ta còn chưa biết tên của ngươi là gì đấy.
Mấy ngày qua, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng hỏi tên của hắn rồi, mà kết quả lần nào cũng như nhau.
- Đúng vậy, nếu như ngươi cứ đứng im bất động, thì mọi người nhất định cho rằng đây là tượng đá.
Phạm Hoài An nói một cách tự tin.
- Ê, đến bây giờ ta còn chưa biết tên của ngươi là gì đấy.
Mấy ngày qua, không biết đây là lần thứ bao nhiêu nàng hỏi tên của hắn rồi, mà kết quả lần nào cũng như nhau.