Bắt Được Phu Quân Háo Sắc

Chương 4: Sơn tặc


trước sau

Quả nhiên, đợi một lúc lâu sau, hắn vẫn không hề mở miệng.

- Ê, ngươi muốn đi đâu sao?

Nàng chỉ biết rằng bọn họ một mực ở trong núi, hết từ ngọn núi này lại qua ngọn núi khác, nàng rất tò mò mục đích cuối cùng của hắn.

Đi được một lúc nàng càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, mà bước chân của hắn không hề có ý chậm lại, cho nên nàng bỏ qua sự ngại ngùng mà nắm lấy cánh tay hắn, ý nói muốn hắn kéo đi. Đương nhiên, nàng cũng chuẩn bị tâm lý nếu bị hắn phũ, may sao, mặc dù hắn vẫn có chút cứng ngắc nhưng vẫn tùy ý hành động vịn vào tay hắn của nàng.

Nàng khe khẽ cười trộm, nếu hắn không đẩy nàng, thì nàng liền thoải mái để hơn một nửa trọng lực của mình đặt lên người hắn.

- Này...

- Long Ngạo Thiên.

Không quan tâm đến nàng chuẩn bị nói gì, vì vậy sau ba ngày hắn rốt cuộc cũng chịu mở miệng nói ra tên họ của mình.

- Hả?

Đột nhiên nghe thấy một thanh âm không phải do mình phát ra, Phạm Hoài An hơi kinh ngạc, sau đó mới nhận thấy giọng nói đó phát ra từ người bên cạnh.

- Oa! Rốt cục ngươi cũng chịu mở miệng! Mà vừa rồi ngươi nói... Lông Ngựa Thô là ý gì? Chúng ta làm gì mang theo ngựa đâu, làm sao biết được lông thô hay mịn?

Giờ phút này, Long Ngạo Thiên thật sự hối hận muốn chết, đây là lần đầu tiên hắn nói ra tên mình mà lại bị người khác hiểu là như vậy.

- Ta họ Long, Ngạo trong kiệt ngạo bất tuân, Thiên trong thiên chi kiêu tử.

Nếu đã nói ra, vậy thì dứt khoát giải thích thêm một chút vậy.

"A!?" Đấy là tên của hắn sao, hắn vừa giải thích cho nàng sao.

- Long Ngạo Thiên, Thiên Thiên ca ca, Ngạo Thiên ca ca hay Tiểu Ngạo ca ca.

Nàng cười một cách ngọt ngào nhìn hắn, cực kỳ vui sướng nói.

- Đừng gọi ta như vậy, chúng ta vốn là người không quen biết, mà thôi, gọi ta là Ngạo Thiên được rồi.

Oa! Hắn lại lên tiếng, rốt cuộc thì nàng cũng làm cho hắn có hứng thú mở miệng! Moahaha.

- Ngạo Thiên ca ca, chúng ta ăn chung ngủ chung đã mấy ngày, cũng được gọi là vô cùng thân thiết rồi nha!

Hắn khó chịu mím chặt môi, sắc mặt lạnh lẽo.

- Đều do ngươi mặt dày không biết xấu hổ.

Hắn thật sự không thể hiểu nổi, hắn có cái gì mà nàng lại quấn quít hắn như vậy? Ở thành Mộc Quỳnh, cha mẹ hắn căn bản không cho nữ nhi nhà bình thường tiếp xúc với hắn.

Phạm Hoài An nhún nhún vai, không thèm để ý tới hắn, nói:

- Ngạo Thiên ca ca, chúng ta đi nơi náo nhiệt sao?

Long Ngạo Thiên mắt lạnh nhìn nàng, đối với nụ cười xán lạn trên mặt nàng, hắn không hiểu vì sao chính bản thân hắn cũng không nhẫn tâm bỏ rơi nàng lại đây!

- Ta có rất nhiều chuyện cần phải làm, ngươi đã làm ta bỏ lỡ rất nhiều chuyện rồi đấy.

Hắn không thể nhẹ dạ như vậy, bởi hắn còn mang theo nhiệm vụ trên người.

- Ngạo Thiên ca ca, huynh muốn đi đâu?

Mấy ngày nay bọn họ chỉ vòng quanh đây, không biết mục đích cuối cùng ở đâu.

- Chuyện này không liên quan tới ngươi, không lâu nữa chúng ta sẽ đi vào thành, đến lúc đó chúng ta sẽ mỗi người một ngả.

Hiện tại, lương khô trên người cũng không còn, hắn cần phải vào thành mua dự trữ, rồi tiếp tục khởi hành.

- Muội không chịu, Ngạo Thiên ca ca, huynh không thể bỏ muội lại một mình!

Ngay khi hắn vừa muốn nói gì, bỗng dưng mặt tối sầm lại, nhảy tới bên cạnh và ôm lấy nàng, trong nháy mắt, một tiếng kiếm bén nhọn đâm tới chỗ bọn họ vừa đứng, khiến cho mặt đất tạo thành một hố sâu.

"A!?" Phạm Hoài An kinh hô, nếu như vừa rồi bọn họ vẫn đứng ở chỗ cũ, chẳng phải sẽ bị đâm cho tan xương nát thịt!?

- Bạch diện cuồng sinh, ngày hôm nay huynh đệ chúng ta tới đây tìm ngươi chỉ giáo!

Nhìn hai người tới lưng hùm vai gấu, một người dùng kiếm, một người dùng đao, giọng nói như chuông đồng.

Bạch diện cuồng sinh?

- Sơn tặc ca ca, hai ngươi tìm nhầm người sao?

Nàng nhấp nháy đôi mắt, nghi ngờ hướng về phía hai người kia hỏi.

Long Ngạo Thiên lặng im, ánh mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm vào hai tên sơn tặc trước mắt.

- Xưng tên?

Hắn lạnh lùng hỏi.

- Huynh đệ chúng ta được mệnh danh là Song Anh cuồng sơn...

- Chưa từng nghe qua.

Hắn dứt khoát cắt đứt lời của hai tên sơn tặc, miễn cho hai tên này lại tiếp tục ba hoa bốc phét.

- Hai vị nhất định là buồn chán không có việc gì làm nên xông tới chặn đường chúng ta!?

Hắn vô cùng tốt bụng cảnh cáo.

Đáng tiếc đối phương không hề cảm kích.

- Hắc hắc, ngươi sợ sao! Có mỹ nữ trong ngực, chắc chắn sẽ không hy vọng mất hình tượng trước mặt nàng rồi!

Hoàng Anh cười ha ha.

- Bạch diện cuồng sinh, ngươi không cần lo lắng, sau khi hai huynh đệ chúng ta đánh bại ngươi, chúng ta sẽ thay ngươi chăm sóc tiểu mỹ nhân thật tốt.

Anh Phi cũng như huynh đệ của mình, đối với dung mạo của Phạm Hoài An thèm nhỏ dãi.

- Ngạo Thiên ca ca, muội chán ghét ánh mắt của hai người này khi nhìn muội.

Phạm Hoài An sợ hãi ôm chặt cổ hắn, cực kỳ ghét ánh mắt dâm tà của hai tên phía trước.

Long Ngạo Thiên biểu tình lạnh lẽo, bởi hắn phát hiện mình cũng chướng tai khi nghe thấy lời này.

Hai tên kia thì bất kể có làm tiểu mỹ nhân bị thương hay không, cũng bất chấp cầm đao và kiếm xông về phía Long Ngạo Thiên.

Phi thân lên cao tránh được thế công của hai tên kia, sau đó hắn đặt nàng trên một cành cây cao, rồi tung người xuống mặt đất.

- Đừng mà!

Phạm Hoài An hoảng sợ muôn túm hắn lại.

- Muội sợ độ cao.

Thanh âm của nàng run rẩy, sắc mặt cũng chuyển thành trắng bệch.

Hắn nhíu mày lại, trong lòng đột nhiên chồi lên một cảm giác nhưng hắn không kịp nghĩ ngợi, lập tức ôm nàng xuống dưới mặt đất, sau đó vô cùng tức giận một lần nữa điên cuồng tung chưởng về phía Song Anh kia.

- Haha! Bạch diện cuồng sinh, đừng nói ngươi sợ huynh đệ chúng ta cho nên không dám ra tay đi?

Song Anh cuồng sinh hướng về phía hắn khiêu khích.

Long Ngạo Thiên mắt lạnh đảo qua, thả nàng dưới một tàng cây.

- Không được làm loạn, ta sẽ xử lý việc này nhanh thôi.

- Vâng.

Trong lòng nàng tuy vẫn còn sợ
hãi, nhưng vẫn ngoan ngoãn gật đầu rồi ngồi im dưới tàng cây.

Hắn xoay người, thân thể giống như mũi tên bay ra, đánh một chưởng về phía ngực hai tên sơn tặc, khiến cho đối phương không kịp nhìn đã bị đánh bay ra ngoài, ở cách đó không xa không ngừng thổ huyết.

- Muốn tìm ta khiêu chiến, hai ngươi về tu luyện thêm một trăm năm nữa nhé!!!

Long Ngạo Thiên ngạo nghễ nói, cũng không quan tâm đến hai tên đấy nữa, quay người kéo Phạm Hoài An vẫn còn đang trợn mắt há hốc mồm, tiếp tục lên đường.

- Ngạo Thiên ca ca, bọn họ...

Nàng vừa đi, vừa quay đầu lại.

- Chưa chết ngay được.

Bởi vì cố kỵ nàng ở đây, cho nên thời điểm hạ thủ hắn vẫn còn nương tay, bằng không hai tên kia đã sớm mất mạng.

- Không phải, ý của muội là, tại sao họ lại gọi huynh là Bạch diện cuồng sinh?

- Người trên giang hồ rất buồn chán, cho nên có một hứng thú là thay người khác đặt danh hào.

"A." Nàng gật đầu hiểu rõ.

- Hiện tại ngươi đã biết đi cùng ta có bao nhiêu nguy hiểm chưa?

Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói, bởi vì hắn hy vọng sau chuyện này có thể hù dọa nàng sợ mà chạy đi.

- Muội không sợ, Ngạo Thiên ca ca võ công cao cường, sẽ bảo vệ được muội.

- Ngươi đối với ta mà nói chỉ vướng tay vướng chân.

Nhìn cửa thành không xa phía trước, đây là trấn duy nhất xung quanh đây náo nhiệt hơn mọi trấn.

- Sau khi vào thành, chúng ta mỗi người một ngả.

Sau khi quyết định xong, Long Ngạo Thiên cũng không thèm nhắc lại, mặc cho nàng biểu hiện ra bao nhiêu lí lẽ thương tâm, vẫn không thèm để ý tới nàng, chỉ mang theo khuôn mặt lạnh lùng đi vào thành.

Vừa vào thành, hắn cũng không tiếp tục để cho nàng lôi kéo tay mình, hai người một trước một sau đi trên đường.

Đi ở đằng sau, Phạm Hoài An vắt óc suy nghĩ biện pháp, nhưng nhìn thấy bộ dáng hạ quyết tâm của hắn, hơn nữa võ công hắn cao cường như thế, nàng muốn trộm đi theo hắn cũng rất khó khăn!

Làm thế nào đây?

- Hừm! Huynh đệ, các ngươi nhìn xem, có một tiểu mỹ nhân vừa đi vào trong thành của chúng ta.

Đột nhiên, một giọng nói vang lên, ngay sau đó có một bóng người đứng chắn trước mặt nàng.

Nàng giương mắt, thấy bước chân của Long Ngạo Thiên không hề có ý định dừng lại, chẳng lẽ hắn thật sự nhẫn tâm bỏ rơi nàng sao?

- Đúng là một tiểu mỹ nhân, tuy rằng quần áo hơi kém một chút, nhưng điều này cũng không quan trọng.

Nàng nhíu mày, tại sao mỗi thành mỗi trấn đều có những loại người như vậy? Lẽ nào nàng thực sự đẹp như vậy sao?

- Tiểu mỹ nhân, nàng đi một mình thế này chắc chắn rất buồn chán đi, để các ca ca hầu hạ nàng thật tốt nha!!!

Bàn tay Dương Vũ động dục xoa xoa một cái.

Tuy ba người trước mắt này lớn lên có đẹp hơn so với hai tên đầu trâu mặt ngựa đuổi theo nàng lúc trước, quần áo họ mặc cũng rất sạch sẽ, thế nhưng nụ cười hèn mọn này khiến cho nàng không tự chủ được lùi về sau ba bước, cảnh giác nhìn bọn họ chằm chằm.

- Đừng sợ, đừng sợ, các ca ca sẽ rất thương nàng, sẽ cho nàng quần áo đẹp, đời này hưởng vinh hoa phú quý.

- Quan trọng hơn là, các ca ca sẽ cho nàng hưởng thụ mùi vị dục tiên dục tử, đảm bảo nàng sau khi nếm rồi sẽ nghiện không dứt ra được.

Cái gì mà tư vị dục tiên dục tử? Phạm Hoài An căn bản không hiểu ý tứ trong lời nói của bọn họ.

Giương mắt nhìn Long Ngạo Thiên ở phía trước, nàng đột nhiên híp mắt, hình như bước chân của hắn chậm lại rồi thì phải?

Quá tốt! Cứ như vậy, nếu như Ngạo Thiên ca ca thực sự quyết tâm muốn nàng rời bỏ hắn, thì nàng sẽ xem hắn còn cái quyết tâm ấy không.

Tuy trong lòng tâm thần bất định, nhưng nàng vẫn quyết định tin tưởng vào vận khí tốt mà từ nhỏ đã có của mình. Vì vậy, tại thời điểm Dương Vũ duỗi móng vuốt tới, nàng không hề xoay người tránh né, cứ như vậy để cho hắn tóm được.

- A! Các ngươi muốn làm cái gì, mau buôn ta ra.

Nàng thét chói tai, giọng nói mang theo run rẩy không hề giả bộ, bởi vì thời điểm da thịt nàng bị bọn họ đụng đến khiến cho nàng không hề thoải mái mà rất chán ghét.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện