Nhìn cô hầu gái bị kéo đi trong lòng Tần Nguyên thở dài một hơi đều là do cô ta tự làm tự chịu nhưng vẫn may giữ được mạng sống.
Tống Cận Trạch nhíu mày với thái độ của cô bị người ra tay đánh mà cũng không la lên để anh kịp thời đến vẫn còn may cuộc gọi sớm kết thúc để anh chứng kiến màn này.
- " Ngốc.
Dù có chuyện gì to hay nhỏ em cũng phải la lên cho anh biết để bảo vệ em ".
Bàn tay anh gõ nhẹ vào chán Tần Nguyệt.
Ôm lấy cái chán vừa mới bị búng, cô phồng mỏ trợn má:
- " Ai cần anh bảo vệ.
Tôi có thế giải quyết được mọi chuyện ".
Hai bên má của Tần Nguyệt đều đã ửng đỏ, ngoài người mẹ đã mất của cô ra thì không ai nói muốn bảo vệ cô nữa nhưng bây giờ Tần Nguyệt đã tìm ra người bảo vệ cô rồi.
Đôi môi của cô bất giác cong lên nở một nụ cười tươi nhưng nơi khóe mắt lại có giọt nước mắt lăn xuống.
Khi nhìn thấy Tần Nguyệt khóc tay chân của Tống Cận Trạch trở nên luống cuốn không biết phải làm thế nào để dỗ dành.
- " Em khóc sao????Anh đã nói sai làm em khóc??? hay em bị đau chỗ nào ".
Kéo cô vào lòng anh ngó trước sau xem cô bị thương chỗ nào.
Càng được anh quan tâm Tần Nguyệt lại càng khóc lớn hơn.
Chưa bao giờ cô cảm thấy ấm áp như vậy cảm giác ấy đã không còn kể từ ngày mẹ mất, ba vui vẻ bên gia đình mới của mình, Tần Nguyệt luôn cô đơn một mình cô từng nghĩ mình là một kẻ thừa thãi không nên có mặt trên đời này.
- " Cận Trạch cảm ơn anh".
Cảm ơn vì đã cho cô cảm nhận được sự ấm áp thêm một lần nữa.
Cảm ơn vì đã tiếp thêm cho cô một sức sống mới để cô biết vẫn còn người muốn bảo vệ cho cô.
Tần Nguyệt ôm chặt cơ thể của Tống Cận Trạch vùi khuôn mặt ướt đẫm vào lồ ng ngực của anh khóc như một đứa bé.
Mạnh mẽ đến mức nào nhưng cô vẫn muốn nhận sự yêu thương.
Dù Tống Cận Trạch không biết vì sao cô khóc nhưng anh vẫn ra sức an ủi còn làm ra nhiều trò đùa chỉ để cô cười.
- " Ngốc.
Anh không cần lời cảm ơn của em ".
Anh muốn Tần Nguyệt trở lại là một người cáu gắt hay nỗi giận mọi lúc với anh, muốn được nhìn thấy nụ cười trên môi cô chứ không muốn trên khuôn mặt cô xuất hiện giọt nước mắt nào bởi vì sẽ khiến anh đau.
- " Anh không cho phép em khóc ".
Nói xong liền nhẹ nhàng lau sạch nước mắt trên khuôn mặt cho Tần Nguyệt.
- " Em khóc nhìn rất xấu ".
Không nhịn được cô liền bật cười.
Tần Nguyệt đã khóc nhưng không phải nước mắt của sự đau khổ mà là của hạnh phúc chưa bao giờ cô cảm thấy vui vẻ và ấm áp đến thế.
Một người đứng trên vạn người như Tống Cận Trạch lại trở nên luốn cuốn trước một người phụ nữ có phải đến lúc cô nên mở lòng rồi không???
Ổn định lại tâm lúc này Tần Nguyệt mới để ý đến tư thế của hai người nên đã đẩy Tống Cận Trạch ra.
Cặp mày của anh nhướn lên, bĩu môi:
- " Lợi dụng xong liền bỏ đi".
Tần Nguyệt chu môi lên phản bác:
- " Ai lợi dụng anh.
Tôi chỉ là