Lộ Tùng Minh đạp một cú vào bụng dưới Thái Dũng:
“Đi, tao không đánh, tự mày đi qua xin lỗi anh Trần, nhanh
lên!”
Thái Dũng có vóc người cao lớn, thô kệch, rõ ràng
trông rất khôi ngô oai vệ, nhưng lúc này anh ta đã sớm bị
dọa mất mật, căn bản không dám phản kháng.
Nếu anh ta phản kháng, không biết cái tên Lộ Tùng
Minh độc ác này sẽ làm gì nữa.
Thái Dũng run lầy bẩy bước đến trước mặt Trần Đức,
nhỏ giọng nói:
“Thật… thật xin lỗi!”
“Quỳ xuống nói!”, Lộ Tùng Minh quát.
“Bịch!”
Thái Dũng bị dọa, hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ sụp
xuống: “Anh Trần, thật xin lỗi, tôi sai rồi, xin anh tha thứ
cho tôi!”
Trần Đức thờ ơ không đáp, anh thật sự không biết
Thái Dũng đã tu mấy kiếp mà có được phúc phận lớn như
vậy, có thể lấy được một người phụ nữ như Diêm Thanh
Nhã làm vợ.
Vậy là anh ta lại không biết quý trọng.
Anh không có tâm tư so đo cùng loại người như hắn,
liền quay sang hòi Diêm Thanh Nhã: “Có đơn ly hôn đó
không?”
“Có!”, Diêm Thanh Nhã vội gật đầu.
Hôm nay, cô ta vốn muốn dùng tiền để chấm dứt với
Thái Dũng, nên vẫn luôn mang theo đơn ly hôn bên người.
Diêm Thanh Nhã vội vàng lấy đơn ly hôn cùng một cây
viết từ trong túi ra.
Trần Đức nhận lấy, đọc lướt qua rồi ném tờ đơn kia
cùng với bút đến trước mặt Thái Dũng: “Ký tên!”
“Tôi…”, Thái Dũng muốn nói lại thôi, nếu ký thì hắn sẽ
không bao giờ lấy được tiền nữa.
“Thất thần làm gì, má nó, mày bị điếc à? Bảo mày ký
thì ký đi!”, Lộ Tùng Minh nổi giận mắng.
Thái Dũng bị dọa run lập cập, vội vàng ký tên lên giấy,
để đàm bảo, Diêm Thanh Nhã còn lấy ra một con dấu,
sau đó yêu cầu Thái Dũng in dấu vân tay lên.
“Ting.
.
”
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Đức đột nhiên reo
vang.
Là giáo viên của Từ Hàm – Liễu Như Nguyệt – gọi
đến.
“Anh Trần, anh mau đến bệnh viện một chuyến!”
Vừa tiếp điện thoại, đầu dây bên kia vang lên giọng
nói đầy lo lắng của