Ánh mắt Trần Đức quá đáng sợ, chỉ cần anh ta dám
nói không, e là sẽ bị người này giết chết ngay tại chỗ.
Cặp mắt kia hệt như ác ma, khiến anh ta sởn gai ốc.
“Hừ!”
Trần Đức buông Thái Dũng ra, không thèm liec nhìn
anh ta, mà quay sang Lộ Tùng Minh: “Trông chừng hắn,
đợi ký xong rồi hãy đi, biết không?”
“Được, tôi hiểu rồi!”, Lộ Tùng Minh nói: “Anh Trần, anh
định đi à, có cần tôi tiễn không?
“Um!”
Trần Đức gật đầu, không từ chối Lộ Tùng Minh, hắn
liền sắp xếp một tên đàn em cho Trần Đức.
“Chị Thanh Nhã, tôi muốn đến bệnh viện thăm Từ
Hàm, nếu ở đây xảy ra chuyện gì, chị cứ gọi điện cho tôi!”
“Được”.
Diêm Thanh Nhã gật đầu: “Cậu đi nhanh đi, Từ Hàm
quan trọng hơn”.
Trần Đức chào tạm biệt, rồi vội vã rời đi, có Lộ Tùng
Minh ở lại, anh tin Thái Dũng sẽ không dám ho he phản
kháng.
Sự thật cũng đúng như thế.
Dưới sự giám sát của Lộ Tùng Minh, Thái Dũng ngoan
ngoãn ký tên và quỳ gối xuống xin lỗi Diêm Thanh Nhã,
Diêm Thanh Nhã hung hăng cho hắn mấy cái bạt tai, coi
như trút giận cho mình và cho con gái suốt mấy năm qua.
“Từ nay về sau, tôi và anh không còn quan hệ gì nữa!”
Sau khi Thái Dũng ra khỏi cửa, Diêm Thanh Nhã
khách sáo cảm ơn Lộ Tùng Minh giúp đỡ, Lộ Tùng Minh
nói: “Chị đừng cảm ơn tôi, chỉ cần càm ơn anh Trần là
được, thật ra hôm nay tôi đen là để dòi no, nếu không
phải hắn…”
Lộ Tùng Minh bỏ lừng câu nói, nếu nói nữa sẽ có
thêm cảm xúc dây dưa, hắn sẽ không dừng lại được, thế
nên vội tạm biệt bỏ đi, lúc sắp đi còn lôi theo cả Thái
Dũng.
Ba triệu của Thái Düng, hắn không định sẽ bò qua,
phải khiến Thái Dũng nhà ra bằng đưoc, không thì chặt
phứt hai tay hắn ta.
Khi bóng lưng họ đều đã đi khuất, Diêm Thanh Nhã
thở dài một hơi, thật sự là Trần Đức đã giúp cô ta