Nếu thật sự chọc giận nhà họ Trương, cho dù Tống Thiên Vũ đích thân ra mặt, có lẽ cũng không thể giải quyết được.
Đến lúc đó, Trần Đức sẽ bị dồn vào đường cùng.
Có lẽ còn liên lụy đến cả bô cô ấy.
Trần Đức chưa kịp lên tiếng thì Tống Ngữ Yên đã đứng trước mặt anh cưòi nói: “Chú vương, đã lâu không gặp”.
“Ngữ Yên”, vương Thông nhẹ nhàng cưòi với Tống Ngữ Yên: “Chuyện hôm nay, tôi thay mặt Tử Đằng xin lỗi cô”.
“Không sao, không sao ạ”, Tống Ngữ Yên nói: “Chỉ là hiểu lầm thôi ạ”.
“ừm”.
vương Thông nói: “Nêu như không có chuyện gì, vậy thì tôi đưa Tử Đằng đi đây”.
“Vâng”.
Tống Ngữ Yên gật đầu: “Tạm biệt chú vương”.
“Hẹn gặp lại”.
vương Thông chào tạm biệt Tống Ngữ Yên, sau đó rời đi trước.
sắc mặt Trương Tử Đằng u ám lườm Trần Đức, mấp máy môi lẩm bẩm.
Mày đợi đấy!
Sau đó, gã quay lưng bỏ đi.
Một đám vệ sĩ dìu dắt nhau đi theo phía sau.
“Trần Đức, anh có biết là suýt chút nữa đã gây chuyện lớn rồi không?” Tống Ngữ Yên nói như giành công: “Anh phải cảm ơn tôi đã kịp thòi ngăn cản anh đấy”.
Đúng vậy!
Nêu không có em thì Trương Tử Đằng bây giờ đã trở thành người tàn phế rồi.
Trong lòng Trần Đức than thở, nhưng thấy Tống Ngữ Yên cũng có ý tốt nên không tính toán với cô ấy nữa.
Lần này thôi vậy.
Anh xem Trương Tử Đằng như một con chó, sủa hai tiếng với anh.
Lần sau còn dám làm phiền anh thì anh sẽ trực tiếp đuổi giết đến tận nhà họ Trương, để Trương Thiên Dương tự mình giải quyết.
“Cảm ơn bà xã, được chưa”, Trần Đức cưòi nói: “Xem ra bà xã vẫn rất quan tâm đến anh”.
Mọi ngươi không khỏi hoang mang!
Tên này mở miệng ra, một tiếng bà xã hai tiếng bà xã, thật không biết xấu hổ là gì!
Sô nam sinh độc thân nghe thấy hai tiếng này cũng vô cùng khó chịu, nhưng nhớ đến thân thủ vừa rồi của Trần Đức, không ai dám có ý kiến gì.
Hôm nay Trương Tử Đằng đã chịu thiệt quá lớn.
Sự việc này giống như một cơn mưa