Trần Đức và hai hoa khôi giảng đường đã trờ về biệt thự, Tống Ngữ Yên và Lâm Dao đang đọc bài đăng này.
Biết được Đàm Thu từng trải qua những chuyên như vậy, hai người đều vô cùng đồng cảm.
Ánh mắt Tống Ngữ Yên như đông cứng lại, hành động của Trương Tử Đằng khiến cô ấy cảm thấy ớn lạnh.
“Chân Dài, tớ thấy sau này cậu nên từ bỏ Trương Tử Đằng đi, tên đó chẳng khác gì đồ bại hoại”, Lâm Dao nhỏ giọng nói: “Tớ nghĩ hắn còn không bằng Trần Bát Hoang nữa”.
“Hôm nay Trương Tử Đằng thực sự đã khiến tớ từ bỏ rồi.
Sao trước đây tớ lại có hảo cảm với hắn nữa không biết”, Tống Ngữ Yên nói đến đây, đột nhiên chuyển chủ đề nói:
“Dao Dao, hừ, hôm nay cậu cũng khiến tớ mở rộng tầm mắt rồi, thân thủ tốt như vậy, sao không nói cho tó biết, hả?”
“Không phải là chưa có cơ hội sao?”
“Cố ý thì có”.
“Đúng vậy, tớ cô ý đấy”.
Hai cô gái giằng co nhau lăn lộn trên sô pha, trêu đùa rộn rã.
Trần Đức nằm trên sô pha phía bên kia, lướt xem thông tin trong diễn đàn bằng máy tính, ánh mắt u ám bất định.
Lần sau gặp lại Trương Tử Đằng, anh nhất định phải bắt Trương Tử Đằng trả giáỉ
“Mọi người về rồi à?” đúng lúc này, một giọng nói từ trên lầu truyền xuống, Tô An Khê bước xuống cầu thang.
Mặt cô ả đỏ bừng, đôi môi sưng lên như hai chiếc xúc xích.
Vừa dứt lời, cô ả liền nhìn thấy Trần Đức ở bên cạnh, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp, tâm trạng khó hiểu.
Tô An Khê chào hòi Tống Ngữ Yên và Lâm Dao, sau đó cầm lấy một bình sữa, bước nhanh lên lầu.
Trần Đức lắc đầu, anh làm biếng so đo với những ngươi này.
Vào ban đêm, vì sự an toàn của Tống Ngữ Yên, Trần Đức đã không rời đi, anh ngủ ở tầng một.
Nửa đêm, vầng trăng to như chiếc đĩa bạc treo ở trên cao, tỏa ra một tầng ánh sáng trắng, phủ lên màn đêm từng lớp từng lóp xám bạc.
Ánh trăng chiếu xuống mọi ngóc ngách của thành phố Tần.
Trong một khu biệt thự nọ, vương Thông đang đứng trước một người đàn ông khoảng năm mươi, kính cẩn thuật lại mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Bên trong sảnh biệt thự.
Người đàn ông