“Cậu chủ Trần, xỉn lỗi!”
Hai anh em cúi gằm đầu, đồng thanh hô lên.
Tuy trong lòng vô cùng không cam tâm…
Nhưng mà…
Nếu không làm như vậy, tất cả những gì được nhà họ Trương cung cấp sẽ mất sạch, nào xe thể thao, gái đẹp, tiền bạc, tất tần tật mọi thứ mà xưa nay cả hai đều lấy làm tự hào!
Hai người quỳ trên mặt đất.
Mặt mày đỏ bừng.
Đám người Đồng Lâm, Hồ Minh Đào, Tô Sinh Hải, Cao Lâm, Trần Lập lại một lần nữa kinh ngạc ngẩn ngươi.
Ngày hôm nay, nhận thức của bọn họ đã được con người tên Trần Đức, hay còn gọi là Trần Bát Hoang này mở mang triệt để.
Hai người đang quỳ kia đều là con trai của Trương Thiên Dương cả đấy!
Trước mặt hai người đó, Diệp Phàm chẳng qua chỉ là em út mà thôi!
Còn bọn họ…
Bọn họ càng chẳng đáng là gì, cùng lắm chỉ ngang ngửa với người hầu, cho dù lôi bọn họ ra làm bao cát trút giận, bọn họ cũng không dám đánh trả.
Tính tình của hai thanh niên này ai cũng biết thừa, tuyệt đối không phải loại dễ dàng khuất phục.
Nhưng hiện tại, hai người đó lại đang quỳ gối trước mặt Trần Đức.
Trong khoảnh khắc, ai nấy đều triệt để buông bỏ ý định trả thù.
Diệp Phàm ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt, mọi dũng khí đều bị rút cạn.
Hắn biết, bây giờ hắn đã hoàn toàn ngã ngựa rồi.
Trần Bát Hoang là một thằng điên.
Nhưng mà hắn ta đủ tư cách để điên.
Tư cách đó, ngay cả Diệp Phàm hắn cũng không thể chọc vào!
Diệp Thê Long sẽ không những không trả thù cho hắn, mà từ nay về sau, hắn sẽ hoàn toàn mất đi địa vị ở nhà họ Diệp.
Bởi vì…
Nhà họ Diệp sẽ không cần một kè tàn phế.
“Cậu chủ