“Diệp Thê Long, chuyên ở đây tôi giao cho cậu xử lý, làm không được thì đừng vác mặt tới gặp tôi, cũng đừng trách tôi trở mặt không nhận anh em!”
Đã nhiều năm rồi chưa từng thấy Trương Thiên Dương giận dữ như vậy.
Tài sản càng nhiều, tính nết cũng dịu đỉ, ôn hòa hẳn lại, tỏ ra rất biết tu tâm dưỡng tính.
Nhưng ngày hôm nay ông ta không thể kềm chết nổi nữa.
Khoan đề cập đến chuyên mạng sống của ông ta là do Trần Bát Hoang ban cho.
Một nhân vật lớn như Trần Bát Hoang, tương lai chắc chắn sẽ vươn đến vị trí cực cao trong xã hội.
Chẳng bao lâu nữa, sẽ vượt qua hết thảy những đại gia, phú hào như bọn họ.
Nếu mà…
Làm cho anh giận dữ…
Vậy thì khác gì chán sống rồi?
Trương Thiên Dương làm vậy không chỉ vì mạng sống của mình, mà quan trọng hơn là vì mạng sống của trên dưới nhà họ Trương, trên dưới tập đoàn Thiên Dương!
Địa vị càng cao, càng thâu hiểu một điều, những đại gia lắm liền nhiều của bọn họ trong mắt một sô ngươi chẳng đáng là gì cả.
Chỉ cần đạp một cái, cũng có thể rơi xuống vực sâu không đáy.
Sửu gia đã qua đời kia chính là loại người đó!
Ông ta tin rằng Trần Bát Hoang cũng giống như vậy!
Trương Thiên Dương không thể chọc vào những người này, nhà họ Trương, tập đoàn Thiên Dương hay bất cứ ai càng không thể chọc vào!
“Hai thằng ngu xuẩn này cứ quỳ ngay ngắn đó, không được tôi cho phép, không ai được phép cho bọn chúng đứng lên”.
Trương Thiên Dương xỉa tay vào hai thằng con trai, thói đời, cha thầy đồ con đốt sách, ông ta rít lên một tiếng qua kẽ răng, rồi vội vàng đuổi theo người vừa rời đi.
Quan Hổ và Trương Hân Nhiên toan đi theo, nhưng ông ta ngăn lại: “Hoang gia không thích ồn ào, hai người ở lại đây, phụ giúp Thê Long xử lý cái đám này”.
Nói xong vội vàng đuổi theo.
Ông ta