“Bát Hoang, cậu hãy giúp tôi bảo vệ con bé được không? Tôi biết, lai lịch của cậu… chắc chắn… chắc chắn không đơn giản…”
Tống Thiên Vũ không phải kẻ ngốc.
Khi quyết định dùng người, ông đều đi điều tra nhân thân, khoảng trống 13 năm trong lý lịch của Trần Đức ông hoàn toàn không tra được chút gì.
Mãi đến hôm nay, khi nhìn thấy bản lĩnh kinh khủng của Trần Đức.
Ông hiểu ngay, rằng Trần Đức không phải một người bình thường!
“Tôi đã ký hỢp đồng ba tháng, trong thời gian này, đương nhiên tôi sẽ bảo vệ cô ấy”.
Trần Đức lặng lẽ nói, anh không thể bảo vệ Tống Ngữ Yên cả đời, còn việc khác đang chờ anh làm.
“Ba tháng… được… được rồi…”
Trần Đức không phải cá trong ao, điều này Tống Thiên Vũ rất hiểu.
Ba tháng.
Ba tháng, chắc cũng đủ để Tống Ngữ Yên hoàn toàn tiếp quản tập đoàn.
Bất kể Trần Đức có thân phận gì, ông cũng nhận ra được anh là người biết giữ chữ tín, không phải lo lắng anh trở mặt.
“Cảm ơn… cảm ơn…”
Chắc là do nói nhiều quá, Tống Thiên Vũ ho khan liên tục, sắc mặt tái nhợt, gần như không thể thở được.
Các bác sĩ nhìn thấy sỢ điếng người, vội vàng lao vào cấp cứu.
Không chờ họ ra tay, Trần Đức đã làm trước, anh vận sức điểm vài huyệt vị trên người Tống Thiên Vũ.
Tống Thiên Vũ cuối cùng cũng bình ổn lại, mấy tay bác sĩ nhìn Trần Đức chằm chằm, thủ pháp của anh như thần, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy.
“Đây là…”
Đồng tử trong mắt Tống Thiên Vũ giật giật, ông quay sang nhìn Trần Đức đăm đăm.
Thủ pháp vừa rồi của Trần Sinh, ông đã từng nhìn thấy!
Hơn 20 năm trước!
Ông đã từng có cơ duyên quen biết một vị đại SƯ!
Chính nhờ vị