Hơn 20 năm trôi qua, đến tận giờ này, ông vẫn nhớ rõ mồn một.
Chỉ vì mấy công thức bào chế thuốc của vị thần y vô tiền khoáng hậu đó mà Tống Thiên Vũ khổ sở cầu xin cho bằng được, quay về tạo ra sản phẩm thuốc trị bệnh ngày nay vẫn còn bán rất chạy.
Nên nhớ, đó là thuốc của hơn 20 năm trước.
Chính những phương thuốc đó đã cứu sống ông, cứu tập đoàn được Thiên Vũ thoát một bàn thua trông thấy!
Hỏi làm sao Tống Thiên Vũ làm sao có thể quên người nọ?
Ông từng hứa với vị đại sư ấy, rằng ông bằng lòng gả con gái cho đệ từ tương lai, hoặc là con trai của ông ta!
“Cậu… Bát Hoang, thủ pháp vừa rồi.
, ai dạy cho cậu?” Tống Thiên Vũ không thể tin nổi, giọng điệu vừa hoang mang, vừa thận trọng, lại như đang gặng hòi.
Sao mà khéo thế?
Ông không thể tin nổi trên đời này lại có chuyện trùng hợp đến vậy.
Thứ ông đang đội lên đầu Trần Đức chắc không phải là thân phận đệ tử của vị thần y kia đấy chứ!
“Chuyện này…” chuyện của Sửu gia, Trần Đức không định tiết lộ, vẻ mặt do dự.
“Có phải Sửu gia hay không?” không chờ Trần Đức trả lời, Tống Thiên Vũ đã kích động không thôi, con ngươi giật giật.
“Chủ tịch Tống, ông biết Sửu gia?” Trần Đức ngạc nhiên, thật sự không ngờ Tống Thiên Vũ nói ra hai chữ đó.
Rõ ràng ông biết Sửu gia!
“Bát Hoang, nói tôi biết đi, có đúng là ông ấy dạy cậu không? Cậu… cậu là đệ tử ông ấy đúng không?” Tống Thiên Vũ nói đứt quãng, nhưng vẫn không giấu nổi kích động trong lòng.
“Phải” nếu đối phương đã nói ra rồi, Trần Đức cũng không giấu giếm làm gì nữa: “Đúng là tôi cũng coi như đệ từ của ông ấy, nhưng mà ông ấy không chịu cho tôi gọi ông ấy là sư phụ”.
“Cậu có thể mô tả diện mạo ông ấy được không?” Tống Thiên Vũ vẫn muốn chắc chắn.
“Xin lỗi, không tiện đâu”, mô tả mặt mũi Sửu gia chính là làm nhục ông ấy, anh không thể.
“ĐƯỢC… được…”
Tống Thiên Vũ là người khôn khéo thế nào chứ? Nhìn thấy biểu cảm của Trần Đức lập tức biết ngay, ông thở dài thườn