“Ngữ Yên, con ký tên đi”, Tống Thiên Long nói với Tống Ngữ Yên: “Bác hy vọng con đừng ép hai bác dùng sức mạnh để bắt con ký tên”.
Tống Ngữ Yên ngồi trên sô pha, im lặng không nhúc nhích, gương mặt lạnh lùng có hơi trắng bệch.
“Hay là, để tôi tới thử ông già kia?”, Trần Đức nhướng mày, anh cũng muốn xem thử rốt cuộc võ giả là cái quỷ
gì.
“Không được, anh quá yếu”, Tống Ngữ Yên mở miệng, từ chối yêu cầu của Trần Đức, trong lòng lại thầm bất lực.
Vốn dĩ, thực lực của Trần Đức chính là con bài chưa lật cuối cùng của cô ấy! Song, giờ trong lòng cô ấy lại chẳng chút tự tin.
Mặc dù đêm đó, Trần Đức đã thể hiện ra khả năng kinh người, nhưng khi đối mặt võ giả, anh ta có mạnh thì có tác dụng gì?
Cô ấy biết rõ, người bình thường và võ giả hoàn toàn không phải cùng một đẳng cấp.
Cô ấy… không cam lòng!
“Tống Thiên Hổ, Tống Thiên Long, hai người tính cọng hành nào? Mà dám bắt nạt người của nhà họ Hàn tôi?”, đúng lúc này, bên ngoài bỗng có một người đàn ông khoảng 30 tuổi bước vào.
Hắn ta cao to, để mái tóc húi cua, mắt phượng, sống mũi cao.
Chẳng ai biết hắn ta đến đây từ bao giờ, bỗng dưng đã xuất hiện ngoài cửa, ánh mắt trời chiếu vào, kéo dài bóng hắn ta trên mặt đất.
Mặt mày hắn ta lạnh tanh, toát lên vẻ kiêu căng.
Rõ ràng hắn ta cao xấp xỉ Tống Thiên Long và Tống Thiên Hổ, nhưng lại như một quan tòa, nhìn xuống hai người.
“Cậu là ai?”, Tống Thiên Long nhìn chằm chằm đối phương, vẻ mặt khó coi nói: “Mà dám xông vào nhà họ Tống?”
“Nghe cho kỹ, tôi họ Hàn, tên Công Quyết, là thuộc hạ của cậu chủ Hàn Tùng”, Hàn Công Quyết bước từng bước một vào: “À, đúng rồi, có lẽ hai ông không biết tôi và cậu chủ nhà tôi, có điều… chắc hai ông sẽ biết Hàn Nguyệt Tiên”.
Hàn Nguyêt Tien!
Cai tên ây viia xuât hiên thi ngoài Tran Dde ra, anh mat cua moi ngi/Ôi cô mât Ô dây dèu thay doi!
Dâc biêt là Tong Ngd Yen, ngudi binh tTnh lanh lùng nhii cô ây, khi