“Nể mặt cậu là người nhà họ Hàn, hôm nay tôi sẽ bỏ qua cho cậu.
Cậu đi đi, nếu muốn giúp cô nhóc kia thì về gọi người lớn trong nhà đến.
Một tên người hầu, vẫn chưa đủ tư cách để tôi ra tay”.
Khi Hồ Thái Huyền nói chuyện, một bên má của ông ta giật giật, trông vừa dữtỢn lại đáng sỢ.
Nhưng mà, câu kia của ông ta lại chẳng ảnh hưởng đến Hàn Công Quyết xíu nào.
Hắn ta chẳng những không lùi lại, trái lại còn khinh bỉ nói: “Hồ Thái Huyền, hồi xưa ông già khốn kiếp nhà ông không chết trong tay người nhà họ Hàn, mà chỉ bị xé xuống nửa bên má là may mắn lắm rồi.
Nay còn dám ở đó sủa hả?”
“Hừ, xem ra cậu không muốn đi rồi!”, Hồ Thái Huyền bị chạm vào vảy ngược, lập tức nổi giận, vung tay lên, một thanh đao dài 30cm chợt xuất hiện, thân đao ánh lên nửa bên má bị thối rữa của ông ta.
Ánh đao quá nhanh, nhanh đến nỗi như một tia chớp lóe lên giữa bầu trời.
Hàn Công Quyết đứng tại chỗ, cũng không nhúc nhích, mãi đến khi thanh đao kia cách hắn ta mấy centimet thì mới nhúc nhích, cơ thể hắn ta ngửa ra sau, y như bị gãy xương, rồi thuận thê giơ chân lên đá lên cằm Hồ Thái Huyền.
Thoáng chốc, Hồ Thái Huyền đã bay lên không!
Chỉ một đá đơn giản đã khiến cả người ông ta bay lên khỏi mặt đất, bắn ngược ra ba bốn mét, rồi nện thẳng lên bàn trà.
“Rầm!”
Mặt đá cẩm thạch lập tức gãy đôi, Hồ Thái Huyền đau đến nỗi mặt mày tái nhợt, phần eo trực tiếp bị gãy xương.
“Cậu… Không thể nào!”.
Hồ Thái Huyền không nén nổi hoảng sỢ nhìn Hàn Công Quyết.
Hàn Công Quyết thế mà cũng là một võ giả!
Mà hắn ta chỉ là một tên thuộc hạ! Tương đương với một tên người hầu!
Thế thì sao có thể là võ giả được?
Tống Thiên Hổ và Tống Thiên Long lập tức hoảng sỢ!
Đại sư Hồ, thua!
Thế nhưng bốn tay vệ sĩ của Hồ Thái Huyền lại bị Hàn Công Quyết đánh bại.
Hai người bất giác rùng mình.
Ánh mắt Tống Ngữ Yên cũng lộ vè kinh ngạc, không ngờ Hàn Công Quyết còn