Vừa vào cửa, anh đã bị một bàn đồ ăn lớn thu hút, trên bàn ăn của bày bảy tám món.
Có cá nấu chua, vịt quay Bắc Kinh, thịt kho, gà quay…
“Đây nào phải ăn đêm chứ…”, Trần Đức ngạc nhiên.
Gia đình Diêm Thanh Nhã ăn đêm cũng ngon như vậy à?
“Đây quả thật không phải là đồ ăn khuya, mẹ tôi thấy anh về nên đã ra ngoài mua về, anh thấy bà ấy đối với anh có tốt không?”, Diêm Mộng ậm ừ nói.
“Mộng Mộng”, Diêm Thanh Nhã trừng mắt với Diêm Mộng, cười nói với Trần Đức: “Mặc kệ con bé, tính khí đại tiếu thư thất thường, nhanh vào ăn đi”.
Diêm Thanh Nhã mời Trần Đức ngồi xuống, cô ta không ngừng gắp đồ ăn cho anh, Diêm Mộng vốn dĩ không thích Trần Đức, bây giờ lại càng khó chịu hơn, thỉnh thoảng lại hừ lạnh một tiếng.
Trần Đức coi như không nhìn thấy, tự mình ăn, anh thật sự rất đói, cả bàn đồ ăn lớn gần như bị một mình anh ăn hết.
Hai mẹ con Diêm Thanh Nhã sững sờ, họ không ngờ Trần Đức lại có sức ăn lớn đến vậy.
“Heo à…”, Diêm Mộng lấm bẩm.
Diêm Thanh Nhã càng nhìn Trần Đức càng vui mắt, cười vui vẻ, không ngừng kêu anh ăn thêm.
Sau khi ăn xong, Diêm Mộng trở về phòng, Diêm Thanh Nhã thu dọn bát đĩa, Trần Đức xấu hổ ở lại giúp rửa bát.
Nhìn bóng lưng cường tráng của Trần Đức, Diêm Thanh Nhã đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút khát vọng.
Người đàn ông trước mặt này thật sự rất hấp dẫn.
Nhìn anh thêm một chút, Diêm Thanh Nhã lại càng mất tập trung.
Cô ta nhấc chân lên, nhẹ nhàng đi về phía Trần Đức.
Hai tay từ phía sau vòng qua từ từ ôm lấy Trần Đức.
Bị một đôi tay bất ngờ ôm chặt, Trần Đức chưa kịp nói gì thì đã bị một khối mềm mại dán chặt sau lưng.
“Bát Hoang”.
Lời nói nhẹ nhàng khiến anh sững sờ