Nhìn vẻ ngoài của cô ta, sau khi không có sự hiện diện của tên đàn ông kia, dường như những ngày tháng trôi qua còn khá thoải mái.
“Còn gọi tôi là chị dâu?”, Diêm Thanh Nhã trợn trắng mắt nhìn Trần Đức.
“Ồ…”, Trần Đức khẽ tỏ ra hối lỗi: “Thực xin lỗi, chị Thanh Nhã”.
“Cũng đừng kêu tôi là chị, để tôi nghĩ xem, hay là gọi tôi là dì Diêm, thế nào?”, Diêm Thanh Nhã cười trong veo đáp.
“Được thôi, dì Diêm”, Trần Đức có chút khó hiểu, lần trước không phải cô ta bảo anh gọi là chị sao, sao lần này lại thay đổi rồi, tâm tư phụ nữ đúng là khó nắm bắt, cũng may đó chỉ là vấn đề xưng hô, anh ngược lại cũng không đế tâm: “Dì Diêm tìm tôi có chuyện gì sao?”
Diêm Thanh Nhã cười khúc khích, nét mặt cũng tốt hơn một chút.
Từ sau khi Trần Đức xử lý tên khốn Thái Dũng kia, hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ta, chỉ là trong những ngày qua, trong tâm trí cô ta lại luôn xuất hiện hình ảnh của người đàn ông trước mắt này.
Đặc biệt là vào ban đêm, thậm chí còn có nhiều lần mơ thấy cùng Trần Bát Hoang anh xảy ra vài chuyện không thể miêu tả được trên ghế sô pha trong phòng khách.
Trong khoảng thời gian này, cô ta vậy mà ở trong trạng thái ám ảnh với Trần Bát Hoang.
Chỉ là tên nhóc này vẫn luôn không quay lại nhà, cô ta muốn gặp anh cũng không thấy nổi bóng lưng.
Đêm nay không dễ dàng gì mới trông mong được anh trở lại, nghĩ xong lý do cô ta liền tìm tới cửa: “Bát Hoang, cậu hẳn là vẫn chưa dùng cơm tối đi, sự việc lần trước tôi vẫn chưa có thời gian cảm ơn cậu một cách tử tế, vừa hay con gái tôi hôm nay cũng trở lại, liền muốn mời cậu tới nhà cùng nhau ăn đêm”.
Trần Đức cuối cùng cũng hiểu tại sao Diêm Thanh Nhã bỗng nhiên muốn thay đổi cách xưng hô, thì ra là do con gái cô ta đã trở về.
Nếu xét về tuổi tác, con gái của cô ta không nhỏ hơn Trần Đức bao nhiêu tuổi, nếu anh gọi Diêm Thanh Nhã