Trần Đức rơi vào trầm mặc.
Sự im lặng chết chóc.
Tử Hàm, Đàm Thu, Hạ Thiên Tuyết.
ở một khía cạnh nào đó, ba người này, đại diện cho tình thân, tình bạn và tình yêu của anh.
Ý đồ giết người này, phải nói người đối diện thật sự rất thông minh, đã nắm rõ điểm yếu của Trần Đức, trong trò mèo vờn chuột này, anh thật sự không có sự lựa chọn nào khác, dù thế nào thì anh cũng phải tham gia.
“Có phải mày đang rất phẫn nộ, rất tức giận không? Ha ha!”, điện thoại bên kia, người đàn ông ngạo nghễ nói: “Tao chính là thích nhìn bộ dạng lũ kiến hôi chúng mày ghét tao, nhưng lại không
làm gì được tao cả”.
“Trần Bát Hoang, chẳng phải mày rất giỏi sao? Còn muốn hủy diệt nhà họ Hàn, ha ha… đến đây, đế tao xem mày lợi hại đến mức nào, lấy gì để đối phó với nhà họ Hàn tao”.
“Ồ, nhân tiện, tốt nhất mày không nên gọi cảnh sát, kinh động đến lũ đó, có lẽ sẽ cứu được em gái và người yêu mày, nhưng mạng của anh em mày thì không chắc đã giữ được…”
“Trò chơi bây giờ bắt đầu, anh em mày, đợi mày ở đền Thiên Ẩn, Trần Bát Hoang, nhớ lấy tên của tao, tao tên là Hàn Thái, là khắc tinh của mày, là Hàn Thái sẽ chơi đùa mày trong lòng bàn tay”.
“Bíp!”
“Bíp!”
“Bíp!”
Trong ống nghe truyền đến tiếng cúp điện thoại, ánh mắt Trần Đức lúc này cực kỳ lãnh đạm, anh nín thở, không khí bỗng lạnh lẽo như hầm băng, cơn giận cùng cực từng cơn đánh mạnh vào lồng ngực của anh.
Người nhà họ Hàn.
Không ngờ rằng, người