Đối diện với võ giả, đám người Phì Tứ căn bản không phải là đối thủ.
Rất nhanh, dưới lầu, một tên đàn em trong khu đã lái đến một chiếc BMW, hắn ra khỏi xe và chào hỏi khi nhìn thấy Trần Đức.
“Hoang Gia, đây là chiếc xe tốt nhất ở quanh đây”.
Từ nhà Trần Đức lái xe đến đền Thiên Ấn phải mất nửa giờ đúng như Hàn Thái đã nói!
Để đến được đền Thiên Ẩn trong vòng 15 phút, vận tốc của oto phải đạt ít nhất 80km/h.
Hàn Thái tính thời gian rất chuẩn, với tốc độ bình quân như vậy, từ nhà anh đến đền Thiên Ấn gần như không thế nhanh hơn được.
“Hàn Thái, vận tốc 80km, thật sự là cực hạn của người thường, nhưng đó không phải là của tao”.
“Brừm!
“Brừm!”
“Brừm…”
Tên này còn chưa kịp nói hết thì chiếc BMW đã lao ra ngoài, chỉ còn lại bụi mờ phía sau, tốc độ nhanh đến mức biến mất chỉ trong nháy mắt.
“ực…”, tên đàn em nuốt nước miếng, đây… là thần đua xe sao?
Thân là một cựu quân nhân, xe, đương nhiên Trần Đức biết lái.
Vả lại, kĩ thuật lái xe của anh rất tốt, còn mạnh hơn một số tay đua chuyên nghiệp.
Ngoài ra, Trần Đức còn biết lái xe tăng, máy bay chiến đấu và các thiết bị chiến đấu cao cấp khác.
Đền Thiên Ấn núi Thiên Mãnh, nơi này không quá khó tìm.
Chân ga đạp hết mức, trên bảng điều khiển của xe BMW, tốc độ đã tăng từ40km lên đến 50, sau đó là 80… 100… 150… 200km.
Trong 20 giây, Trần Đức đã ở trong khu vực nội thành, trực tiếp tăng tốc độ lên đến 200km, tốc độ này khi chạy trên đường cao tốc rộng và thẳng đã đủ nhanh rồi.
Mà đây lại là trong nội thành.
Người đi đường chết lặng,