Không thể ngờ nổi là bọn họ chỉ đoán đúng phân nửa!
Suốt cả quá trình, thật sự gió tanh mưa máu, tàn nhẫn khốc liệt!
Nhưng…
Khiêu chiến ư…
Dường như một chút cũng không có!
Kể từ lúc bước vào khuôn viên nhà họ Hàn, cho đến lúc đánh gục Giang Hồ Hải, toàn bộ quá trình không quá năm phút đồng hồ!
Năm phút đồng hồ!
Ai mà ngờ được, một thanh niên mới ngoài hai mươi, vậy mà đã một thân bản lĩnh, chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi đã hoàn toàn phá nát phòng ngự của nhà họ Hàn!
Không những vậy, trong suốt quá trình hoàn toàn bẻ gãy, nghiền nát, không ai chống lại nổi, cũng không ai cầm chân được!
Lặng phắc.
Trong biệt thự, không gian tuyệt đối im lặng, Trần Bát Hoang không mở miệng, không ai dám phá vỡ sự im lặng vừa mong manh vừa kỳ dị này.
Rốt cuộc.
Vài giây sau.
Trần Đức nhấc bước, đi về phía Giang Hồ Hải, từ tốn từng bước, đến trước mặt ông ta, nhìn ông ta từ trên cao xuống, cái bóng bao phủ cả người bên dưới.
“Cậu… muốn gì?”, Giang Hồ Hải như bị ma ám, con ngươi giăng đầy tơ máu, ngửa đầu lên nhìn gương mặt trầm mặc như nước đọng ao tù của Trần Đức.
Trong mắt ông ta tràn ngập sợ hãi và cảnh giác.
Bây giờ ông ta đã trọng thương, đúng vậy, chỉ một cú đấm đó thôi đã khiến ông ta bị thương nặng, nếu không phải ngay khoảnh khắc va chạm, Trần Bát Hoang cố tình thu hồi một chút lực đạo, có lẽ lúc này ông ta đã chết rồi.
Hiện tại, với tình trạng hoàn toàn bị khuất phục này của ông ta, Trần