Vẫn là nhà họ Hàn chỉ cần giẫm chân một cái sẽ rung chuyển cả vùng Giang Bắc, như vậy tương lai nó vẫn là một mối nguy hại.
Nhà họ Hàn rất lớn, nhưng không phải Trần Đức không thể tự mình tiêu diệt, chỉ là sẽ rất phiền phức.
Giang Hồ Hải thì khác, sau lưng ông ta có phái Không Đồng chống đỡ, nếu ông ta ra tay sẽ tiện hơn anh rất nhiều.
Hơn nữa.
Trần Đức hiếu rằng, anh cần một trợ thủ mạnh mẽ một chút!
Bây giờ xem ra, Giang Hồ Hải là một lựa chọn không tồi.
Giọng nói âm u lạnh lùng quanh quấn bên tai Giang Hồ Hải, trong lòng ông ta rất không cam tâm.
Chết, hay là làm nô lệ?
Hai lựa chọn, bất kể cái nào ông ta cũng đều không muốn.
Nhưng mà, người ta là dao là thớt, ông ta là con cá, ông ta buộc phải chọn lựa.
“Tôi chọn làm nô lệ cho cậu, tiêu diệt nhà họ Hàn”, hồi lâu sau, Giang Hồ Hải mới mở miệng.
Chết ư?
Ông ta không muốn!
Ông ta chỉ mới bốn mươi tuổi, trong võ giới, tuổi này chưa phải là già, hơn nữa, với tư chất tu luyện của ông ta, tương lai chắc chắn có thể đột phá thiên địa!
Cho nên cũng không quá khó khăn để lựa chọn!
Lão tổ nhà họ Hàn không có ở đây, đối với ông ta mà nói, tiêu diệt nhà họ Hàn là việc không khó.
Dùng sống chết của một gia tộc đổi lấy tính mạng cho mình, đáng giá quá đi chứ!
Còn vê phân… làm nô lệ…
Ông ta tạm thời đi theo Trần Đức vậy!
Một bậc tông sư mới ngoài hai mươi tuổi, trong thế giới bình thường này, người trẻ tuổi như vậy đạt đến cảnh giới đó, chắc chắn phải hình dung bằng mấy chữ ‘không thế tin được’.
Dù là chưởng môn đương nhiệm của phái Không Đồng, cũng không vượt qua nổi!
Đi theo một người như vậy.
Cũng không có gì mất mặt.
Chí ít, ngay lúc này, trong mắt ông ta, Trần Bát