Tôn Hưng Quốc và Lâm Đồng Kiệt đứng dậy bước tới bên bàn họp.
Vốn mỗi khi tiếp xúc với cổ vật cần phải mang bao tay, cũng như sử dụng những dụng cụ chuyên dụng để giám định, nhưng ba người ngay từ đầu đã xác định là giả, cho nên cũng có chút hời hợt.
Chỉ là…
Không đầy mười giây sau.
Ánh mắt hờ hững của ba người dần dần thay đổi, trong phòng họp, bầu không khí trở nên thinh lặng và nghiêm túc.
“Cái này… thật sự là đồ cổ, gần nhất là vào thời Minh, lão Tôn, ông mau lấy bao tay ra coi, đừng có sờ sờ hỏng hết của người ta!”, Lục Trầm Ba thấy Tôn Hưng đang dùng tay không sờ vào tranh thì hoảng hồn.
Là đồ từ thời Minh đấy!
Khoan bàn tới việc chữ viết trên tranh có đúng là bút tích của Đường Dần hay không, chỉ cần loại giấy vẽ này thôi cũng đủ đáng giá rồi!
Lục Trầm Ba nghiên cứu rất sâu về thư họa, lúc nhắc nhở hai đồng sự, ông ta cẩn thận đeo bao tay vào trước, mang kính lúp tới, bắt đầu quan sát thật tỉ mỉ.
Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng làm theo.
Trong phòng, không khí càng lúc càng trầm mặc, Trần Đức và Miêu Tiểu Thanh đứng một bên, ba vị chuyên gia không ngừng quan sát bề mặt bức tranh, từng chiếc hoa văn và con dấu của tác giả!
Nửa giờ trôi qua…
Lục Trầm Ba đổ mồ hôi lạnh!
Ông ta gần như có thể khẳng định!
Bức vẽ này hết tám, chín phần là đồ cổ thật!
Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt cũng run rẩy cả người!
Thanh Hà Thượng Đồ!
Nếu như là thật, đây là tin tức