Bát Gia Tái Thế

Chương 506


trước sau



Bút tích của Đường Dần thật sự quá ít, quá quý giá!
“Không sao cả”, Trần Đức thật ra cũng không để tâm mấy: “Sao nào, cuộn tranh của tôi có thể đáng giá bao nhiêu?”
“Chuyện này… Thật không dám giấu diếm…”, Lục Trầm Ba xấu hổ nói: “Với kinh nghiệm hiện tại của chúng tôi, tuy có thể nhìn ra hết tám phần là đồ cổ thật, nhưng mà… vẫn không có cách nào phân biệt thật giả, nói đúng hơn là, chúng tôi không đủ tư cách chứng minh đây là hàng chính phẩm”.

“Hửm?”

Trần Đức hỏi: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Cậu Trần, cậu yên tâm, tôi sẽ nhờ người đi mời Thạch Vân Sinh lão tiên sinh đến đây, ông ấy là thái sơn bắc đẩu trong giới thư họa, đã từng nhìn thấy bút tích thật của Đường Dần, chắc chắn ông ấy có thể phân biệt được!”
“Nếu như là thật, một mình ông ấy cũng không đủ chứng minh, tôi sẽ mời cả thầy tôi đến luôn, ông ấy lẽ ra phải có mặt ở đây mới đúng”, Tôn Hưng Quốc nói theo, sư phụ của ông ta cũng là nhân vật đáng gờm trong giới cổ vật, tên là Chu Quý Long.

“Vậy xin nhờ các vị”, Trần Đức cảm ơn.

“Cậu Trần, cậu không cần cảm ơn, được chứng kiến hay dự phần vào cuộc giám định Thanh Hà Thượng Đồ, chúng tôi mới là người phải cảm ơn cậu!”, Tôn Hưng Quốc nói.

Lời ông ta nói là sự thật, nếu có một ngày bọn họ được tham gia vào công tác giám định Thanh Hà Thượng Đồ, vậy thì lúc đó, danh tiếng, tư cách và thân phận của bọn họ chẳng khác nào thuận nước đẩy thuyền!
Lục Trầm Ba và Lâm Đồng Kiệt cùng nhau đi mời Thạch Vân Sinh, Tôn Hưng Quốc đi mời sư phụ của ông ta, ba người hoang mang phấn khích, cảm thấy mình gặp được báu vật tuyệt thế.


“Ba ông già này thú vị thật đấy”, Miêu Tiểu Thanh cười khanh khách: “Mới đầu còn hờ hững không thèm liếc mắt, bây giờ còn nóng ruột hơn cả cậu nữa,

Trần Đức này, bức tranh này của cậu thật sự là bút tích của Đường Dần sao?”
“Có thể… là thật!”
Ba chuyên gia cứ rối rít hết cả lên như thế, khiến cho Trần Đức bắt đầu hoài nghi đây có phải bút tích của Đường Dần thật không, dù sao thì anh cũng hoàn toàn không hiểu biết gì về thư họa cả.

Sở dĩ anh cho rằng bức tranh này đáng giá, là hàng thật giá thật, chính là bởi vì anh có thể nhìn thấy từ bức tranh phát ra ánh sáng màu xanh nhạt.

Biết đâu…
Tranh này chỉ là một bức tranh cổ bình thường, không phải bút tích thật của Đường Dần thì sao? Trần Đức không khỏi suy nghĩ.

Ba chuyên gia Lục Trầm Ba, Tôn Hưng Quốc, Lâm Đồng Kiệt đều thành khẩn nhận sai, hơn nữa hành động cũng rất tích cực, không tới nửa giờ sau, hai vị thái sơn bắc đẩu trong giới đồ cổ đều lần lượt có mặt tại phòng giám định.


Chu Quý Long hơn 60 tổi, vận Âu phục, Thạch Vân Sinh tầm 80 tuổi, mặc Đường trang được cắt may riêng cực kỳ khéo léo, hai người và Trần Đức chào hỏi lẫn nhau, dáng điệu nôn nóng chỉ sợ không kịp vào giám định Thanh Hà Thượng Đồ.

Không lâu sau đó.

Thân thể Thạch Vân Sinh bắt đầu run rẩy, chòm râu dài cũng rung rung theo, kích động đến nỗi khóe mắt già nua rơi lệ: “Là bút tích thật, đúng là bút tích thật của Đường Dần đó… Không ngờ… không ngờ lúc còn sống ông già này còn được nhìn thấy tranh của Đường Dần!”
“Chắc chắn, tuyệt đối là thật”, Chu Quý Long cũng kích động, vành mắt đỏ hoe.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện