Mạc Thiếu Dương nghênh ngang kiêu ngạo nói: “Con chỉ mắng hắn vài lần, bảo hắn là một thằng lính thối tha, bố, cái loại đi lính thối tha này vốn dĩ không phải nên mắng sao, con mắng hắn vài câu thì có làm sao, hắn còn vênh mặt đánh con, đệt mẹ nó chứ!”
“Bố, giúp con xử hắn, giết hắn.
Sau đó, gọi người tới quăng hắn ra đi!”
Vẻ mặt Diêm Mộng cực kỳ khó coi, giờ đây đã thật sự không có ai có thể cứu Trần Bát Hoang nữa rồi.
Có lẽ, còn liên lụy đến cô ta nữa ấy chứ.
Khốn kiếp! Trần Bát Hoang chết tiệt!
Song, trong lúc cô ta đang lo lắng, tức giận, sợ hãi thì một cảnh khiến người ta bất ngờ chợt xuất hiện.
Tống Ngữ Yên vội vàng bước tới từ xa, rồi đi đến trước mặt Trần Bát Hoang, lo lắng hỏi: “Anh… không sao chứ?”
Là một người phụ nữ, Diêm Mộng rõ ràng thấy được tình yêu trong ánh mắt của Tống Ngữ Yên.
Tuy tình cảm ấy rất nhạt, nhưng vẫn bị cô ta nhận ra!
Không thể nào?
Một người đẹp như Hạ Thiên Tuyết thôi Diêm Mộng còn có thể hiểu được, dù sao cô ấy cũng là gái làng chơi, thấy cái mình thích là thèm và chẳng thèm để ý tới gì khác.
Nhưng, Tống Ngữ Yên lại khác, cô ấy không những khó gặp được, vẻ ngoài còn có thể sánh bằng những idol, lại là chủ tịch tập đoàn Dược Thiên Vũ!
Lạnh lùng, xinh đẹp, thanh cao như Quảng Hàn tiên tử, đây là những cụm từ dùng để hình dung cô ấy.
Một người phụ nữ như vậy, sao lại… sao lại có tình cảm với Trần Bát Hoang?
Thế nhưng, đây chưa phải tất cả, đằng sau còn có Quan Hổ, ông ta như lửa cháy đến mông, mặt mày lo lắng bước tới, kính cẩn hỏi: