Mạc Vấn Thiên nhéo lỗ tai Mạc Thiếu Dương, kéo hắn ta đến trước mặt Trần Đức: “Quỳ xuống, xin lỗi cậu Trần đi!”
“Bố, bố nói gì vậy!”, Mạc Thiếu Dương sợ ngây người, mặt mày ngơ ngác, trên má nóng rát.
Hắn ta ngỡ mình nghe nhầm: “Bố bảo con… quỳ xuống, xin lỗi hắn?”
Má nó!
Trong lòng Mạc Vấn Thiên sợ muốn chết, đến lúc này rồi còn hỏi cái gì nữa?
Ông ta không nhịn nổi đá vào đùi Mạc Thiếu Dương, quát: “Mau quỳ xuống cho tao!”
Tiếng quát ấy khiến mọi người giật bắn mình, Mạc Thiếu Dương thì lập tức quỳ xuống đất.
“Bố, tại sao?”, Mạc Thiếu Dương khó hiều hỏi.
Hắn ta đường đường là Mạc Thiếu Dương, tại sao phải quỳ xuống trước mặt một tên vệ sĩ chứ?
Sắc mặt Mạc Vấn Thiên khó coi đến mức vắt ra nước, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, khẽ cắn môi, tự mình trầm giọng nói với Trần Đức một cách hết sức chân thành: “Cậu Trần, là thằng oắt nhà tôi không hiểu chuyện, mong cậu rộng lượng đừng chấp con nít con nôi.
Tôi thay thằng oát này xin lỗi cậu rất nhiều!”
Mạc Vấn Thiên vừa nói vừa cúi gập đầu về phía Trần Đức, có thể thấy được cơ thể ông ta đang run rẩy vì sợ hãi!
Ông ta dốc sức làm việc bao nhiêu năm mới đi được tới vị trí như ngày hôm nay, nên thật sự không muốn vì thằng con trời đánh mà mất hết mọi thứ!
Quan trọng nhất là mấy năm nay, ông ta đã làm một số chuyện, mà sau khi Tống Ngữ Yên lên làm chủ tịch mới của tập đoàn Dược Thiên Vũ vẫn nhắm một mắt, mở một mắt.
Chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, nếu muốn làm cho ra lẽ thì ông ta sẽ phải ngồi tù!
Mà Trần Bát Hoang