Ánh dương dần tắt nơi phía tây chân trời, ánh sáng cam vàng buổi chiều tà mang vẻ buồn bã khó hiểu bao trùm tòa biệt thự cổ kính mang màu sắc trầm buồn tọa lạc nơi hoang mạc vắng lặng yên tĩnh này càng tôn lên sự vẻ thê lương cô quạnh của nó.
Nói là biệt thự thật là khiêm tốn, tôi nên gọi nó là tòa lâu đài cũng không sai đâu.
Tòa nhà hơn 83 phòng và vô số đường hầm, mật thất mà tới một con ma rảnh rỗi chẳng có việc vì làm là tôi đây cũng chưa đi hết được đủ khiến bạn hình dung về sự to lớn, đồ sộ, hoàng tráng của nó không? Nếu chưa, tôi phải nói thêm là nó còn có 6 tầng lầu đấy, chà chà, 83 nhân cho 6, bạn có thể hình dung ra chưa? Chưa kể tới mật thất hầm ngầm đâu, ây cha…
Rộng lớn như một doanh trại ấy chứ!
Tôi không biết trước đó nó dùng làm cho việc gì, vì sao lại bị bỏ hoang và vì sao giờ đây lại được mấy lão chết tiệt kia tái sử dụng lại cái lâu đài nằm ở nơi cực cực cực kỳ hẻo lánh, bốn bề hoang mạc vắng lặng không thấy bóng dáng bất kỳ sinh vật sống nào ngoại trừ vài cây xương rồng chẳng biết là còn tồn tại được bao lâu nữa, hiện giờ, tôi chỉ biết là bản thân bị giam giữ rất rất rất và rất kỹ với lý do ác hồn không thể siêu thoát!
Hờ hờ, cũng oai chứ nhỉ!
Thú thực là tôi cũng chả có oan khuất gì, lại càng không có nỗi hận ngập trời như các bạn tưởng về các loại ma quỷ trên phim ảnh đâu.
Đơn giản là tôi không muốn biến mất.
Tất nhiên trên đời đã có ma quỷ tất nhiên sẽ tồn tại thần phật, nhưng khổ nỗi để trở thành tiên thành phật thì phải tu hành khổ sai từ thời còn sống, đã chết rồi thì mau mau siêu sinh đi, qua kiếp sau có thể bắt đầu lại, nếu không chịu “tự nguyện” siêu thoát, tới lúc linh hồn lực hết hẳn cũng sẽ biến mất hoàn toàn mà thôi.
Căn bản là tôi chẳng thể tự nguyện được.
Tôi không cam lòng.
Tôi chưa bao giờ thực sự được sống nữa.
Là một cô gái xinh đẹp, tôi đã bỏ nửa đời mình để ngoan ngoãn nghe theo sự sắp đặt của người khác, chưa bao giờ một lần được tự do làm theo ý thích. Tất nhiên là tôi không phủ nhận tôi rất vui vẻ hạnh phúc, vì tôi là con người thích nghi rất nhanh, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi không có sở thích cũng như ước mơ của riêng mình.
Để tiếp tục tồn tại, chỉ còn cách cướp đoạt linh hồn lực của người khác…
Bạn hiểu ý tôi rồi chứ?
Đến thời điểm hiện tại, tôi đã giết tổng cộng 39 mạng người, cũng là số đẹp mà phải không.
Thôi được rồi, tạm bỏ qua mấy vấn đề nhức đầu kia đi, hiện giờ là lúc trời về đêm, cũng là lúc cơ thể tôi khoan khoái nhất - à tất nhiên là tôi chẳng còn cơ thể, nhưng giết nhiều người, linh hồn lực cao hơn thì khả năng hiện hữu cũng nhiều hơn đấy mà - cho nên tôi rất vui vẻ nhảy ra khỏi bệ cửa sổ và lon ton chạy ra khỏi nơi ẩn nấp để tiến hành thám hiểm cái nơi giam giữ mình này. Dù không muốn nhưng cũng phải cảm ơn nó, bởi nơi này tuy gọi là nhà giam nhưng nó lại vô hình cung cấp một lượng linh hồn lực giúp tôi tồn tại sung mãn khỏe mạnh, hẳn mấy lão giam giữ tôi ở đây cũng không ngờ được đâu.
Tôi vui vẻ chạy ngang căn phòng số 41, ngó vào chào “hàng xóm” một tiếng rồi mới bỏ đi.
Quên nói, tôi là “người” thứ 9 bị bắt đến nơi này.
“Người” ở phòng 41 tôi vừa thấy cũng chẳng phải do anh ta là nạn nhân 41 của bọn họ, chỉ đơn giản là chúng tôi tự do đi lại nơi này nên cũng chả cố định ngày hôm sau anh ta sẽ ở đâu. Chúng tôi giết nhiều người, tự nhiên năng lực cũng cao và lẽ dĩ nhiên là đứng xa chục mét vẫn nhận ra đồng loại rồi.
Tôi chả biết anh ta là ai, người nơi nào chết ra sao, chỉ biết khi nhìn thấy anh ta là người số 4, và khi thấy anh ta thì suýt nữa tôi ngất xỉu hoặc bỏ chạy thật xa để khỏi nôn mửa. Thú thật là lúc đó tôi đã sợ tới vãi cả linh hồn, cho dù là ác hồn chăng nữa nhưng người lúc còn sống sợ ma như tôi nhìn hình dạng kinh dị của anh ta… tôi vẫn sợ thấy mụ nội nó luôn.
Đại khái tả đơn giản thế này, gương mặt anh ta trắng bệnh chỉ còn non nửa bên trái, bên phải nát toét lòi cả óc lẫn xương, đã thế lại chẳng gọn ghẽ cho lắm mà lởm chởm những gai nhọn, cơ thể quần áo rách bươm, nửa bên phải gần như tổn thương nặng máu me vẫn nhớp nháp chảy tí tách từng giọt. Đáng sợ nhất không phải là thế, mà là bị thương như thế rồi mà quanh người anh ta vẫn bị quấn nhiều vòng dây thép kẽm gai, quấn chặt cứng, càng khiến máu me nhỏ nhiều hơn và càng khiến anh ta không thể cử động đi lại mà chỉ có thể nhảy tưng tưng như cương thi thôi. Chậc chậc, mỗi lần anh ta nhảy 1 bước là tôi lại đổ mồ hôi hột cho anh ta, ấy vậy mà anh ta nhảy cũng nhanh phết.
Anh ta giết người bằng cách cắn xé.
Thật ra nhìn thấy cái hình dạng đó của anh ta, tôi đoán nạn nhân đủ kinh hồn tang đởm lăn ra chết rồi, không cần anh ta ra tay làm gì cho nhọc sức.
Ừm, thực ra hàng xóm của tôi không thân thiện cho lắm, họ chẳng nói chuyện gì mấy vì hầu hết đều là ác hồn, người thì hận thù sâu sắc, kẻ cũng là biến thái số một, đơn giản chỉ vì nhàm chán nên lâu lâu cũng gật đầu ậm ừ với nhau 1 tiếng thôi.
Có lẽ tôi là ác hồn dở hơi nhất ở đây.
Tôi vẫn chạy nhảy lon ton, đối diện một ngã ba trong đó bên phải là một cầu thang đi xuống, tôi suy nghĩ một chút rồi chọn bên trái, bởi lẽ bên dưới cầu thang kia tôi cảm nhận được có “hàng xóm” nào đó của tôi đang cào tường, tôi là một người rất lịch sự, họ đang tự kỷ như vậy vẫn là nên cho họ chút riêng tư thì hơn.
Lâu đài bỏ hoang này chẳng hề có điện đóm, điều tất nhiên, cho nên xung quanh tối om tối mù, tuy là ác hồn, tôi có thể định hướng mà không cần ánh sáng nhưng vẫn thỉnh thoảng sởn gai ốc trước khung cảnh u tối lại cổ kính, thỉnh thoảng vọng lại tiếng động kỳ lạ nào đó do các vị hàng xóm làm ra nữa chứ. Thật khiến cho một người bình thường như tôi cảm thấy không thoải mái chút nào, haizz.
Tôi lơ mơ chạy, đầu óc nghĩ vẩn vơ linh tinh không biết tôi nên mở của căn phòng không nào đây, thì một hình ảnh hiện ra khiến tôi phải hét toáng lên.
Đó là một người phụ nữ, gương mặt trắng bệch trương phình do chết chìm, tóc dài bù xù ướt đẫm, cơ thể lõa lồ co quắp theo hình thù kỳ quái đang bò rất rất nhanh về phía tôi.
Tôi sợ tới quên cả chạy!
Đến phía dưới chân tôi, người phụ nữ dừng phắt lại quay đầu về hướng tôi, từng khớp xương cô ta theo chiều quay của cô mà phát ra từng tiếng cục cục, cơ mặt trương phình cũng theo động tác mà biến dạng, càng đáng sợ!
- Khà khà… cô vẫn… thú vị!
Được rồi, các vị rảnh quá mà, có lẽ tôi là ác hồn duy nhất ở đây mà họ có thể dọa được! Cho nên tôi mới không dám thảnh thơi lơ là quá lâu, mất cảnh giác một chút là họ lao tới dọa tôi ngay, thực khiến tôi không nói nên lời, sao các vị có thể ngây thơ như vậy aaaaa!
- Cô muốn tôi đau tim chết sao! Lần nào xuất hiện cũng không bình thường như thế, chẳng phải chỉ là chết chìm sao, bày đặt bẻ chân bẻ tay bò như con nhện, có biết tôi sợ nhện không hả!
- Ồ… cô sợ nhện…
Cô ta gật đầu, lại kêu cục cục.
- Được rồi… - Giọng cô ta nghẹn nghẹn, hệt như người mắc xương nói chuyện, được cái chậm rãi, chậm tới nhiều khi tôi muốn chạy tới đá cô ta một phát cho cô ta nói nhanh lên một chút. - Lần tới tôi… sẽ… tặng cô…
…
Chị hai, tôi sợ chứ không phải thích có được không hả!!!
Chưa để tôi nói thêm lời phản kháng, cô ta lại nhanh chóng bò đi mất, nhanh tới mức tôi cảm thấy thẹn cho tốc độ nói của cô ta, rõ ràng chạy nhanh hơn xe đua, vì sao lại nói chậm như vậy chứ! Nói chậm như vậy, chưa kịp nói xong lời oán thán thì nạn nhân đã bỏ chạy tám trăm mét rồi còn đâu!
Thôi được rồi… dù sao cô ta có thể vừa đuổi vừa nói.
Cô ta là người số 7.
Bạn thấy đó, bạn có thể hiểu sơ về cuộc sống của tôi chưa, đơn giản là tôi đã chết, đã giết 39 người và đã bị bọn họ phát hiện, rồi bắt giam vào đây, và hiện giờ đang là đồng bạn của hơn một chục ác hồn dữ dằn với hình dạng chẳng ai bình thường. Thế nhưng cuộc sống của tôi thành thật mà nói thì… cũng tạm không tệ.
oOo
Tôi tìm được phòng sách thứ ba rồi, trước đó, tôi đã tìm thấy hai căn phòng rộng cỡ trăm mét vuông đầy là sách, nhưng một căn toàn sách tiếng Nga, còn căn còn lại toàn chữ gì đó mà tôi đoán là tiếng Latin, thực khiến người ta buồn bực là tôi chả biết tiếng Nga hay tiếng Latin, tôi chỉ biết tiếng Việt, tiếng Trung và tiếng Anh thôi có được không, cho nên khi tìm được căn phòng thứ ba thì tôi hí hửng lao vào lật một cuốn ra, và suýt hộc máu tức chết vì toàn là chữ ngoằn nghèo như cua bò chả hiểu là tiếng gì kia. Trời ơi đất hỡi, tôi muốn đọc sách giải trí, muốn đọc truyện tình cảm, muốn đọc à muốn đọc!!!
Cho nên tôi lại đi lung tung, tôi tìm được một phòng ăn theo kiểu Châu Âu bàn ghế lẫn lộn, thức ăn hãy còn nguyên trên bàn nhưng đoán chắc là đã ôi thiu con mẹ nó rồi. Tôi cũng tìm được bốn phòng ngủ theo kiểu Châu Âu theo đúng tiêu chuẩn cung đình từ rèm cửa tới rèm giường, hai phòng trưng bày các loại áo giáp mề đay, tôi đã ngắm nghía chúng một lúc rồi mới rời đi, giáp mặt thêm ba vị hàng xóm không mấy thân thiện chẳng thèm chào hỏi tôi. Quanh đi quẩn lại như thế mà cũng gần hết đêm.
Cho tới lúc mặt trời lên, tôi, chúng tôi đều cảm nhận được…
Có người tới.
Rất nhiều người!
Là bọn họ, những kẻ đã giam giữ chúng tôi!
Gần như tôi có thể chắc chắn, tất cả 12 ác hồn trong tòa lâu đài này đều lao với tốc độ nhanh nhất có thể đến cửa phía đông, khác với các vị hàng xóm đều mang lòng căm hận với họ, tôi chỉ đơn giản là đi xem xem ai sẽ là hàng xóm thứ 13 của mình thôi, tò mò đó mà, lúc còn sống tôi chẳng có tính này, tới khi chết thì… chậc chậc, tôi tò mò còn hơn con mèo nữa.
Tòa nhà này giống như được yểm bùa, chúng tôi không thể đi xuyên tường, nhưng được cái là chúng tôi có thể tự do đụng chạm đồ vật mà chẳng cần dùng tới linh hồn lực. Rất thích hợp để đi linh tinh tìm hiểu xung quanh giết thời gian, nhưng lại chả thích hợp những lúc gấp gáp như này.
Bằng chứng là… tôi thấy hàng xóm số 2 của mình lê lết từng chút đằng trước.
Anh ta bị chặt thành ba mảnh rồi, đầu riêng thân riêng chân riêng, cơ thể lõa lồ được bọc nilon kín mít, chẳng còn bao nhiêu máu nhưng nhìn cũng hơi đáng sợ, được cái anh ta không hề dọa tôi bao giờ, hơn nữa gương mặt vẫn còn khá bình thường so với mặt bằng chung, chỉ trắng bệch chứ ngũ quan vẫn rõ ràng xinh xẻo, lại dính ít máu nữa, nên bình thường tôi vẫn hay nói chuyện với anh ta.
Tấm thân anh ta do có tay chống nên bò cũng nhanh, nhưng khổ nỗi không có sự điều khiển của đầu óc, nên chỉ lo bò mà chả quan tâm anh ta, phần thân dưới thì khỏi nói, chắc là chạy nhanh quá nên mất dạng rồi, phần đầu thì cố dùng răng cắn mà lết tới, thực sự là thảm không nói nổi.
Thế quái nào mà anh ta giết được 11 người nhỉ!
- Số 9! Cô đây rồi! - Phát hiện ra tôi, anh ta đẩy răng lăn một vòng, chú ý, là lăn thành vòng tròn, vòng tròn nhé, vừa lăn vừa nói. - Mau ôm tôi chạy ra cổng! Mau! Tôi phải cắn chết bọn chúng!!!
…
Được rồi, tôi không muốn cười, không thể cười!!!
Vừa lượm anh ta lên, tôi vừa nín cười hỏi:
- Không phải tôi chê bai gì anh! Nhưng tôi thắc mắc anh làm sao cắn chết bọn chúng, cắn từ chân cắn lên hả?
Anh ta cắn tôi, thực ra anh ta không dùng linh hồn lực nên tôi chả có cảm giác tổn hại gì, đại khái đây là cách anh ta thể hiện sự bất mãn của mình thôi.
Tôi ôm đầu anh ta chạy thẳng đến cửa Đông, do hay loanh quanh nên tôi cũng nhớ đường, vì vậy nên dù tốc độ có không bằng nhiều vị hàng xóm, tôi vẫn là người tới cửa đầu tiên.
Được rồi, là người thứ hai, vị số 2 trên tay tôi đã nhân lúc tôi không chú ý lăn xuống, vừa lăn vừa làm ra vài tiếng rên giận dữ nghe qua cũng khá đáng sợ, thành công trở thành người đầu tiên tới cửa.
Trán tôi nhăn thành ba đường thẳng, tự nhiên có cảm giác mình y như con trâu trong 12 con giáp.
Tôi bỏ qua điểm không hài lòng đó, tập trung về phía cửa, chỉ thấy đoàn người đang từ từ tiến vào trong ánh bình minh, phía sau tôi, rền rĩ từng tràng âm thanh lạ lùng đáng sợ báo hiệu 12 vị hàng xóm đáng mến của tôi rất nhanh sẽ tới. Tuy vậy, vẫn không ngăn được sự e dè của tôi dành cho bọn họ - những pháp sư đã bắt giữ chúng tôi - phần vì chúng tôi là những kẻ bại, phần vì… chưa bao giờ tôi thấy nhiều người như vậy.
Lần bắt giữ tôi, họ chỉ tốn 3 người, vì tôi cũng chả phản kháng mấy, lần bắt giữ số 11, cũng là lần tôi nghĩ là nhiều người nhất, họ tốn khoảng 4-50 người.
Lần này… tôi nhìn thấy không dưới trăm người đang hành quân đều đặn bước tới, kẻ nào kẻ nấy đều lom lom bùa chú cấp cao, tiếng bùa chú trấn giữ vang vọng xung quanh khiến chúng tôi không thể nào cử động được, ấy vậy mà lọ tro giam giữ của ông lão cầm đầu đang cầm trên tay vẫn phải chằng chịt nào xích nào bùa.
Tôi thề, lần áp giải tôi tới đây chỉ có 3 người, lần số 11 cũng chỉ 4-50 người, cho thấy cần bao nhiêu người áp chế thì cần bấy nhiêu người áp giải, vậy lần này phải là ác hồn kinh khủng tới bực nào mới cần hơn trăm người hộ tống thế này.
Sợ… và tò mò quá đi mất.
Trái với các vị hàng xóm đang la hét kia, tôi chỉ mở to mắt nhìn lão cầm đầu đặt lọ tro xuống trước thềm, nhìn họ bỏ đi thật xa cho tới khi tiếng bùa chú trấn giữ dần tắt, từng người trong chúng tôi, bắt đầu là số 11, sau đó đến tôi, và tiếp đó mới tới các vị đồng nghiệp khác cử động được. Tuy vậy không ai trong chúng tôi tiến gần đến chiếc lọ, đây là quy tắc vô hình mà chúng tôi đặt ra, sẽ không giúp đỡ mà chỉ quan sát.
Lúc tôi bị nhốt, thật sự mệt mỏi, tôi phải mất hơn hai ngày mới thoát ra được.
Số 11 thì chỉ mất một buổi thôi.
Nhưng lọ phong ấn chúng tôi vốn chẳng có bùa chú xiềng xích gì, đơn giản là vì chất liệu kỳ dị của cái lọ cũng đủ khiến chúng tôi đau đầu, thoát ra thôi cũng đủ mệt rồi, nói chi trói chặt như cái lọ kia.
Có lẽ ai trong chúng tôi đều tò mò không biết người trong đó có ra được không, dù sao chúng tôi có dư thời gian, cứ chờ ở đây hoài cũng được.
Ai ngờ, đang lúc tôi nghĩ xem mình có nên tìm cuốn sách hình nào ra đây không, thì chợt nghe tiếng răng rắc.
Phát ra từ chiếc lọ!
Tôi há hốc mồm.
Rồi, trước sự ngạc nhiên của tôi và đồng bọn, bùa chú trên chiếc lọ chợt tan ra tro, xiềng xích gãy đứt, và chiếc lọ vỡ nát ra thành trăm mảnh, ngay sau ấy cũng hóa thành cát mịn.
Chưa để tôi kịp hoàn hồn, một bóng người cao dong dỏng không dưới 2 mét, mặc một chiếc áo măng tô màu đen không gài khóa, bên trong sơ mi đen phanh nút, quần tây đen, giày da đen…
Theo cách ăn mặc kia, tôi càng lúc càng sợ hãi, cho đến khi nhìn thấy gương mặt của gã, nỗi sợ hãi của tôi đã tăng lên đỉnh điểm.
Mái tóc nâu hòa lẫn tro tàn, lòa xòa che khuất gương mặt, thế nhưng không hề che lấp được đôi mắt vô hồn khát máu chỉ độc một màu đen, gương mặt bỏng nặng từ má trái đến miệng, còn bên má phải lại nổi chằng chịt gân xanh do gã cắn răng quá mạnh.
Tay trái gã… vẫn là con dao găm hình thù kỳ quái mà sắc bén kia, con dao cũng độc một màu đen như quần áo…
Gã buông lỏng cơ mặt, má phải cũng theo đó mà thả lỏng khiến đám gân xanh biến mất:
- Không thể thỏa mãn được.
Giọng gã không nhanh không chậm, nhưng sự rét buốt ấy đã thức tỉnh tôi, cũng thức tỉnh những ký ức tôi hoàn toàn không muốn nhớ lại.
Tôi quay đầu bỏ chạy, chạy với tốc độ nhanh nhất, sử dụng cả linh hồn lực để chạy!
Gã… là người đã giết chết tôi!
Ký ức hiện lên cái giây phút cuối cùng của tôi, gã đứng từ trên nhìn xuống, gương mặt đáng sợ thoắt ẩn thoát hiện do ngược sáng, cũng ánh bình minh như này, giọng nói cũng lạnh tanh không nhanh không chậm như này… “Rất thỏa mãn!”
Từ giờ tôi biết sống sao đây!!!
Ghi chú của tổ chức
Mã số: 09
Biệt hiệu: The Sinful
Thân phận: Không rõ, người gốc Châu Á. Đoán chừng cuộc sống khá dư dả qua cách ăn mặc.
Tuổi: Chừng 20-22
Giới tính: Nữ
Dự đoán thời gian chết: Chưa đến 5 năm
Nguyên nhân chết: Không xác định
Mức độ nguy hiểm: Không xác định, không hề phản kháng khi tổ chức bắt giữ, chỉ chạy trốn
Mô tả sơ lược: Là một ác hồn kỳ quái, gần như nhìn qua không hề giống một ác hồn. Không mang thù hận, không mang oan khuất, không mang nhục nhã, không có cơ sở tính cách nhiễm bẩn từ trước. Không xác định lý do trở thành ác hồn.
Hầu hết nạn nhân đều là đàn ông, đoán chừng có sự thù ghét nhất định với người khác giới.
Cách thức hạ thủ: Dùng tay xuyên ngực và bóp nát trái tim, nạn nhân chết ngay tại chỗ.
Số lượng nạn nhân: 39
- Vì sao lại trốn?
Giọng nói không nhanh không chậm ấy lại một lần nữa vang lên bên tôi, gần như thể gã đang đứng sát bên thầm thì bên tai. Tôi vô thức quay phắt người lại, đối diện với gương mặt trắng bệch cùng đôi mắt hắc ám của gã mà giật bắn người, vô thức dùng linh hồn lực lui ra chục bước.
- Ahaha, - Cười khan, tôi cố dùng giọng bình tĩnh đáp lời. - số 13, hôm nay anh vẫn thức sao, quả là có nhã hứng!
Đã một năm kể từ ngày gã bị giam giữ tại nơi này, ngay từ ngày đầu tiên thấy gã, tôi đã hoảng hồn chạy xa rất xa để thoát khỏi những ký ức kinh hoàng xưa kia, thế nhưng không biết có phải vì thế mà kích thích dây thần kinh nào đó trong gã hay không mà cứ dăm bữa nửa tháng gã lại chạy tới trước mặt tôi hỏi cái câu này.
Quả là tổn thương trái tim yếu đuối của tôi mà, nếu không phải vì tôi đã chết thì chắc chắn sẽ bị gã dọa cho chết thêm vài lần nữa.
Hơn nữa, cũng vì tránh gã mà tôi cố thay đổi giấc ngủ của mình thành ngủ đêm thức ngày, như thế là rất trái giấc so với một ác hồn, và chắn chắn là với cách này tôi có thể dễ dàng tránh mặt gã, thế nhưng cũng chẳng hiệu quả bao nhiêu khi tôi phát hiện gã vốn chẳng cần phải ngủ, thời gian mà tôi cho là gã “ngủ” thì hóa ra chỉ đơn giản là gã ngồi yên lặng mà thôi.
- Hử? - Gã nghiêng đầu, thực ra cũng may mà gã không thông minh lắm, rất dễ bị tôi đánh trống lảng. - Ta không ngủ.
- Ồ, anh quả là rất mạnh! - Vừa nói tôi lại vừa lui lại, tính cách đánh bài chuồn. - Không giống như tôi, chỉ là ác hồn yếu đuối, ngày nào cũng phải ngủ đủ 12 giờ mới hoạt động thảnh thơi… Haha, anh có bí quyết gì không?
- Bí quyết? - Vẫn nghiêng đầu, nếu không phải gương mặt gã rất đáng sợ thì tôi sẽ nghỉ hành động này khá dễ thương đấy. - Giết nhiều chẳng phải được sao?
…
- Haha! Đúng vậy, nhưng ở đây thì không thể giết người, anh gợi ý khác đi. - Sắp tới khúc ngoặt rồi, sắp rồi.
- Cô muốn giết thêm?
- Ahahaha… - Vài bước nữa thôi. - Anh rất hài hước đấy! - Tới rồi!!!
Rồi tôi quay phắt người sang trái, dùng mười phần linh hồn lực phắn còn nhanh hơn cả số 7, chạy biến khỏi cái người đáng sợ kia.
Thật ra tôi đã rất khống chế rồi, nhưng cứ mỗi khi gã tới gần là cơ thể cũng như linh hồn tôi vô thức sợ hãi không dừng được, sợ như một con thú nhỏ gặp phải thiên địch của mình, như chuột thấy mèo, như mèo thấy chó và như chó thấy sói, con mẹ nó phải nói là sợ muốn chết luôn.
Tôi chẳng hiểu vì sao gã lại có vẻ hứng thú với tôi, nhưng chỉ cần ông trời làm ơn làm phước khiến hắn không chú ý tới tôi thì tôi thề là sẽ không bao giờ giết người nữa!!!
oOo
Thoát được gã rồi, tôi mới dưng lại ở một góc tối khác, nơi này gần với khu khám bệnh phía Tây Nam, nên dụng cụ y tế ngổn ngang khắp nơi, băng ca băng gạc cũng xếp chồng một đống trong góc, nền nhà bằng đá bám bụi càng khiến vẻ cũ kỹ hiển hiện rõ rệt. Trời bây giờ đã chiều tà, tuy nhiên ánh nắng vẫn đủ soi