Ông trời đúng là chẳng chiều lòng người.
Hoặc có thể nói cái dạng ác ma như tôi chẳng còn là loại khiến ông trời có thể thương xót nữa.
Chỉ vừa tạm biệt số 7, tôi đã chạm mặt gã rồi.
Chuyện là tôi rất hí hửng tung tăng, vẫn giữ dự định cũ của mình là đến phòng ngủ nọ mang vài ba cuốn sách sang thủy cung đọc cho số 7 nghe, thấy nhưng vừa đến ngã rẽ thứ hai thôi, tôi đã nhìn thấy một bóng người dong dỏng đứng dựa tường, tay cầm con dao găm màu đen kia ngắm nghía cẩn thận, gương mặt nhìn nghiêng phần lành lặn ấy thoạt nhìn cũng rất điển trai.
Thế nhưng vừa nhìn thấy gã, cơ thể tôi đã tự động đông cứng lại như bị trúng bùa chú, nỗi sợ hãi và e dè cuộn lên trong lòng, tôi vô thức lui lại vài bước.
- Cô giết người bằng cách gì?
Gã mở miệng, tôi muốn tự nhủ rằng không phải gã đang hỏi mình, thế nhưng ở cái hành lang rộng tang hoang này chỉ có tôi với gã, không hỏi tôi không lẽ hỏi ma?
Mà thực ra tôi cũng là ma đấy chứ!
- Ahaha, - Lại cười khan. - chắc là bóp nát trái tim thôi.
- Đơn giản như vậy? - Giọng gã vẫn chậm rãi lạnh lùng, như thể không phải đang bàn với tôi về chuyện giết người mà đang nói về vấn đề hôm nay trời thật đẹp. - Như thế sẽ không thỏa mãn.
- Khụ khụ, với tôi như thế đã là rất rất thỏa mãn rồi, dù sao thì linh hồn lực thu được đều giống nhau.
Gã chậm rãi quay mặt sang đối diện với tôi, nửa bên bị bỏng hiện ra, bị đôi mắt đen tuyền vô định hướng nhìn quả thật là thử thách lòng can đảm của tôi.
- Không giống nhau.
- Ahaha, anh nói không giống thì không giống vậy!
Gã không thèm để ý đến tôi nữa, chỉ chăm chú lẩm bẩm điều gì đó tôi không nghe được, tôi lui lui lại vài bước rồi đánh bài chuồn ngay, trong lòng mặc niệm chắc chắn sẽ không đi ngang cái hành lang này trong vòng ba ngày tới. Lẽ ra tôi phải đoán ra chứ, một ngày sung mãn như hôm nay làm gì có ác hồn nào chịu ngồi yên một chỗ, nhưng cũng thật xui xẻo, rõ ràng nơi này rộng như vậy, sao cứ cố tình tôi phải đụng mặt gã chứ.
- Thật ra thì số 13 nói đúng, nhìn không ra cô lại là người nhàm chán như thế!
Một giọng nói vang lên làm tôi giật bắn cả người, tôi thầm vuốt ngực, vừa ngó ngang ngó dọc tìm kiếm giọng nói, mất một lúc mới phát hiện ra số 2 đang nằm gần dưới chân.
…
Chỉ có thể trách sự hiện diện của anh ta quá kém thôi, không thể trách tôi được.
- Sao chỉ có đầu anh ở đây? - Tôi vừa hỏi vừa đảo mắt tìm kiếm. - Phần thân và chân anh đâu?
Số 2 lăn một vòng đến chân tôi cắn một phát.
Tôi thề, tôi không hề có ý châm chọc mà, đây là hỏi thật!
- Được rồi, - Tôi nhượng bộ, bỏ qua đề tài kia. - vậy anh nói đi, thế nào mới là thú vị?
-Hừ! - Số 2 tỏ vẻ khinh bỉ. - Như tôi này, mỗi lần giết người đều thật kích thích, cô nghĩ đi, thân cùng chân mỗi phần trợ sức, dọa cho lũ thối tha kia kinh hồn táng đởm đã, sau đó phần đầu từ trên trời rơi xuống làm một cú “finish” mới thực sự là lý thú!
- Ồ! Thì ra đó là cách anh giết người, không ngờ ba phần của anh cũng có lúc phối hợp ăn ý như vậy! Nhưng sao bình thường lại chẳng thấy chúng lo lắng cho anh chi hết thế?
Anh ta lại cắn chân tôi.
Tôi thề, là tôi thắc mắc thật sự!
- Thực ra cách giết của anh chỉ hoàn toàn là hù dọa. - Một giọng nói rầu rĩ buồn bã vang lên bên cạnh, khiến tôi giật bắn cả người, là số 3.
Số 3 rất ít khi xuất hiện, hầu hết thời gian anh ta chỉ ngủ yên một chỗ trong góc tủ, có di chuyển cũng chỉ là từ tủ này sang tủ khác, khiến đôi khi tôi nghĩ anh ta có mình tình yêu thầm kín với những chiếc tủ cũng không chừng.
Hình dáng chết của anh ta cũng không có gì là ghê rợn nếu so sánh với mặt bằng chung, chỉ là chết khô mà thôi, coi như nhìn một bộ da bọc xương di động, vẫn còn tốt chán.
- Cái gì! - Số 2 coi như bị đả kích, gào toáng lên, thực ra tôi nghĩ anh ta cũng muốn cắn cho số 3 một phát nhưng ngặt nỗi số 3 ngồi hơi xa so với tầm lăn của anh ta nên đành thôi. - Anh thì hơn gì tôi, nói thử xem cách giết người của anh xem!
Từ cổ họng số 3 phát ra tiếng khặc khặc nghe như tiếng cười, phối hợp với gương mặt đông cứng xám xịt do thiếu nước kể ra cũng hơi đáng sợ, nhưng tôi lại càng tò mò về cách số 3 giết người, phải biết, từ lúc tôi bị giam giữ ở đây tôi mới chỉ thấy số 3 có một lần thôi.
- Loài người ngu ngốc cứ nghĩ muốn chạy trốn! - Số 3 dừng lại một chút, rồi lại khặc khặc. - Cứ mỗi lần muốn trốn, lại cắn một miếng, bẻ một phát.
…
Trước sự câm lặng của tôi và số 2, số 3 nói tiếp:
- Dù sao ở sa mạc, cũng thiếu lắm, không bỏ phí được.
Được rồi, số 3 à, thì ra anh là quỷ đói đó mà, không sao, tôi không lạ gì đâu.
- Còn nói tôi! - Số 2 ra chiều khinh bỉ, không phục phản pháo. - Anh cũng là dựa trên sự sợ hãi thôi, khác là tôi một phát chết luôn còn anh thì giết từ từ.
- Không giống! Dù sao tôi hưởng thụ quá trình đau đớn.
- Anh thật không biết tính toán, đau đớn sẽ át đi nỗi sợ hãi, tôi là hưởng thụ nỗi sợ hãi.
- Sau sợ hãi và đau đớn sẽ là tuyệt vọng, cách giết người của anh không thể khiến người khác tuyệt vọng.
- Tuyệt vọng thì có gì hay, nếu đau tim chết chẳng phải hụt mất linh hồn lực sao.
- Sợ hãi quá cũng có thể đau tim chết.
Nhìn số 2 và số 3 đấu võ mồm hăng say, tôi chỉ có thể diễn tả tâm trạng mình bằng hai chữ, ngây người.
Bạn biết đó, tôi đã tự nhận thấy tình trạng chung ở cái lâu đài này hay có thể nói là toàn thể 12 ác hồn ở đây là dửng dưng, không thèm quan tâm gì tới đồng bọn cả. Vì dù sao chúng tôi cũng là ác hồn, ai cũng mang trong mình nhiều nỗi niềm riêng cũng như nỗi hận, thậm chí lửa nhiệt huyết - ví dụ là số 11 - cho nên đối với phương diện ở chung thực sự rất tệ. Có khi cả tháng trời chúng tôi không đối đáp với nhau câu nào ra hồn chứ đừng nói gì là cả một quá trình tranh cãi nảy lửa như thế này.
Không phải tôi không thích, chỉ là có chút bất ngờ.
Giống như có điều gì đó đang lặng lẽ thay đổi kể từ tuần trăng này, và điều đó có thể sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống của chúng tôi vĩnh viễn.
Vô thức, tôi mỉm cười.
Cứ tới đi, tôi mà sợ sao.
oOo
Tôi là người đất nước Việt Nam dân chủ cộng hòa.
Tôi tên Trần Gia Trân, năm chết vừa tròn 22 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học Dartmouth chuyên ngành Quản trị kinh doanh tại Mỹ.
Gia cảnh ư? Phải nói là tuyệt đối dư giả, thôi được, nếu không muốn nói là gia đình rất rất rất giàu có, còn về việc ông bà già ở nhà làm cái chi mà lắm tiền như thế thì xin phép cho tôi vô can, tôi chẳng biết gì cả.
Chỉ biết rằng tôi đã có một tuổi thơ hết sức êm đêm, với đủ loại chiêu trò khuôn thước để đào tạo nên một cô tiểu thư công dung ngôn hạnh vẹn toàn. Vốn dĩ tôi cũng chẳng dám nói lên điều phản kháng, dù sao cuộc sống sung sướng như thế cũng là do họ ban cho mà thôi.
Đến Mỹ du học cũng vậy, thực ra tôi không phải là người thích di chuyển, nếu cho tôi sách và một gian phòng, có bảo tôi ở lỳ trong đó vài năm trời tôi cũng tự lấy làm thích thú.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là ăn ở đầy đủ.
Nhưng như tôi đã từng gợi ý ở chương mở, tôi đã tốn nửa đời người vì sự sắp xếp của người khác, là ý như vậy.
Ở Mỹ, tôi cũng dành một khoảng thời gian tự do để hoàn thành những việc mình muốn làm, chẳng hạn như đi du lịch ngắn hạn, thử uống rượu, đi bar hay thậm chí là chơi những trò chơi mạo hiểm cảm giác mạnh. Và, bạn thấy đó, làm người không nên nổi loạn quá, tôi đã chết đây, cũng vì một trò chơi cảm giác mạnh đấy!
Tôi cứ thế tuôn trào nỗi lòng của mình với số 7, mặc kệ cô có nghe hay không, càng nói càng hăng say, tới cuối cùng phát điên mà lay số 7 cứ như bị giật kinh phong!
- Cô nói đi, nói thử đi tôi làm gì nên tội chứ! Cũng chẳng thể trách ai vì là tôi tự chọn, tự lựa chọn đấy! Con mẹ nó khốn nạn, lũ bạn chó má kia thấy tôi xảy ra chuyện cũng không thèm cứu viện mà chạy một mạch! Tới khi tôi mở mắt thì chết xừ nó rồi! Chết rồi a chết rồi a!!!
Số 7 cũng không thèm đáp trả lại mà cứ để yên cho tôi lay, lay chán rồi tôi cũng đành ngưng mà thở hồng hộc, thực ra là vì chuyển động trong nước quá là tốn sức mà.
- Sau đó, ừ thì còn có sau đó, - Tôi thu người, ngồi bó gối tiếp tục kể lể. - Tôi phát hiện linh hồn càng lúc càng yếu, suýt nữa tan biến luôn, tôi muốn siêu thoát lắm chứ, nhưng mà khốn nạn là chẳng thể nào siêu thoát được, nên chỉ đành giết người cướp linh hồn mà sống thôi.
Bỏ qua đề tài đó, tôi hỏi số 7:
- Còn cô, trước khi chết cuộc sống thế nào?
Im lặng, rất lâu, lâu tới mức tôi nghĩ số 7 không trả lời thì cô ấy rốt cuộc cũng cục cục lên tiếng:
- Khô…ng nhớ…
À… tôi quên mất.
Kể từ lúc bước vào con đường ác hồn, nếu không phải ngày nào tôi cũng niệm đi niệm lại câu “Mình là Trần Gia Trân, năm nay mình 22 tuổi, mình có gia đình, gia đình mình gồm…” thì có khi tôi cũng đã quên mất mình là ai rồi.
Giống như, mùi vị của quyền lực và sức mạnh của ác hồn hệt thuốc phiện, nó khiến đầu óc trở nên u mê, dần dần chúng tôi sẽ quên mất tất cả những gì tốt đẹp thuộc về diện cuộc sống mà chỉ còn nhìn thấy đau thương chết chóc từ những giây