Kiara White thật sự rất đẹp, càng lúc càng đẹp, vẻ đẹp thánh khiết mỹ miều cùng tư thái cao quý nhàn nhã vô thức ẩn hiện của cô khiến nơi nào có cô xuất hiện đều sáng rực lên, mọi lực chú ý cũng vô tình bị cuốn về phía ấy.
Vẻ đẹp của cô khi còn sống vốn mang hơi hướm Tây phương, quyến rũ đầy nhục cảm, thế nhưng từ sau khi chết đi và “tỉnh ngộ”, lại giống như phượng hoàng niết bàn, sự cao nhã thanh khiết vốn bị chôn giấu rất sâu kia bùng sáng hệt như lửa cháy trên đồng cỏ, thoắt cái rực rỡ cả vùng trời.
Cho dù chỉ là đứng tựa vào cửa sổ, dõi mắt trông ra ngoài thôi mà cũng như một bức tranh tả thực sống động, mọi thứ chỉ như làm nền cho vẻ đẹp tuyệt mỹ ấy…
Số 11 chăm chú quan sát, tầm mắt anh ta mơ hồ, khóe miệng đằng sau chiếc mặt nạ lại giương cao, giương cao tới khi vẽ nên một hình trăng khuyết mới thôi.
Chà chà, nếu cô ta làm người mẫu cho anh, liệu anh có thể vẽ nên một bức tranh để đời hay không?
oOo
Lúc tôi mệt mỏi tiến ra phòng ngoài, thì đã trông thấy hình ảnh hòa hợp đó.
Tôi há hốc, cảm giác gian tình càng lúc càng nặng nha, số 7 từ khi nào đào hoa như vậy chứ, khóc, không thể nào, lẽ nào người đời, à không, ác hồn cũng chỉ nhìn người theo vẻ bề ngoài sao! Oa oa oa, thật đả kích người ta mà!!!
Tôi có chút hờn dỗi, nhúng nhẳng bước tới bàn gỗ, tuy không thể dùng bữa sáng của nhân loại nhưng, nói sao nhỉ, đồ ăn của nhân loại khi còn nóng vẫn có chút linh hồn lực, hấp thụ nó coi như tráng miệng cũng tốt, ai ngờ vừa mới bước hai bước, chân tôi đã vô thức đá trúng vật gì đó…
Thành công nghe một tiếng “Á!”, sau đó, một vật thể hình tròn giống như cái đầu - hoặc là nó là cái đầu thật - bay lên tạo thành một vòng cung rất tao nhã, xuyên qua cửa sổ và bay ra ngoài…
Các ác hồn xung quanh vốn đang ồn ào ai làm việc người nấy chợt yên tĩnh, quan sát cái vòng cung hết sức hoàn mỹ kia bay ra cửa sổ, đến khi tiếng chửi rủa ầm ỹ kia văng vẳng tắt dần, tất cả đồng loạt quay đầu tiếp tục ai làm việc người nấy, chừng như vừa rồi chả hề có chuyện gì xảy ra.
Tôi đổ mồ hôi, mặc niệm trong lòng, số 2 à, tôi không phải cố ý, thật đó, dù cho đây là tầng thứ 50, nhưng mà, nhưng mà anh đã chết rồi, không thể chết tiếp đâu, cho nên đừng trách tôi nha.
Một cái thân thể quấn đầy bọc nilon sượt qua người tôi, bò ra ngoài, chắc là đi tìm cái đầu của nó rồi.
Tôi thở phào, ít ra cũng coi như làm phúc, đánh bậy đánh bạ khiến số 2 tìm ra phần thân, không chừng anh ta phải cảm ơn tôi ấy chứ.
(Số 2 nếu biết điều này: Con mẹ nó số 9, cô ngụy biện vừa vừa nó thôi, sao cô chắc chắn là phần thân tôi nó đi tìm tôi aaa!)
Biến cố nho nhỏ kia khiến tâm tình muốn hờn dỗi của tôi bay biến, cũng khiến tâm trạng đang uể oải của tôi tụt hẳn luôn, tôi đành đổi đích đến, quay lại chân chó nói với Tôn Ngạo Dạ:
- Dạ, chúng ta xuất phát chưa?
Hắn nhướn mày, đáp:
- Vội vàng như thế, trời vẫn chưa tối hẳn.
Tôi dùng dằng, nũng nịu:
- Người ta muốn ra ngoài cơ!!!
A di đà phật, nếu tôi có da gà không chừng toàn thân đã nổi sẩy rồi cũng nên.
Vì mục đích, quả thật tới thể diện tôi cũng không còn rồi, thật là bi thảm mà!!!
Tôn Ngạo Dạ thở dài, xoa đầu tôi, nói với toàn bộ các ác hồn:
- Tiếp tục làm việc theo lời ta đã phân công, còn Chu Ôn, - Hắn liếc nhìn cái tên nhàn nhã ngồi góc ghế xem kịch vui kia, ra lệnh. - gần đây ngươi tiến vào quỷ giới quá nhiều, ta muốn biết lý do!
- A ha, thủ lĩnh, - Chu Ôn cợt nhả, chừng như anh ta chẳng chút nào sợ hãi Tôn Ngạo Dạ sẽ hại tới hắn. - tôi cũng vì ngài thôi, tìm hiểu, tìm hiểu đối thủ mà.
Tôn Ngạo Dạ hừ lạnh, rời mắt anh ta và ôm tôi rời khỏi, bỏ lại đằng sau một câu:
- Tốt nhất là như thế, đừng để ta biết ngươi đang tìm cái người mà ngươi không thể tìm được kia!
Ngoái ra sau, tôi nhìn thấy, nụ cười của Chu Ôn tắt dần, gương mặt anh ta tối tăm đanh thép, ẩn hiện tia sát khí cùng không cam tâm và… kiên định?
Rốt cuộc, Chu Ôn đang tìm ai?
Không nén nổi tò mò, cũng chẳng để tôi hỏi thêm câu nào, Tôn Ngạo Dạ đã kéo tôi đi mất.
oOo
Tôi theo Tôn Ngạo Dạ ra tới ngoại thành.
Cho dù hắn chẳng gọi xe, chỉ dùng tàu điện ngầm chăng nữa nhưng với tốc độ sải chân vừa dài vừa nhanh nên chẳng mấy chốc chốn phồn hoa đô thị đã bị bỏ lại đằng sau, dõi mắt ra xa chỉ thấy ba phía đều là chốn đồng không mông quạnh, cỏ dại cau tới nửa thân người bát ngát vi vu uốn lượn theo gió, tới cả đèn đường cũng ba cây chỉ sáng hai kia là hiểu ngay nơi này quả là đất lành cho tội phạm mà.
Vừa hay, hoàng hôn đã tắt từ lâu, lúc này bốn phía bóng tối bao phủ, ánh đèn đường hiu hắt kia có làm sao cũng chẳng thể tỏa sáng tới tận đây được.
Thế nhưng Tôn Ngạo Dạ vẫn chẳng hề ngập ngừng dừng bước, hắn đã rời đường lớn tự lúc nào, tiến vào một lối mòn xưa cũ, nhìn từng viên gạch cùng đất cát kia, tôi cũng hiểu ra đây có lẽ từng là một con đường lộng lẫy khang trang đông người qua lại, thế nhưng đứng trước cái gọi là thời thế cùng hiện đại hóa, nó đã sớm bị bỏ hoang từ lâu rồi.
Tiếp tục đi một đoạn, chúng tôi bang qua cả một cánh đồng hoang, lại một lúc, tôi nhìn thấy một tòa miếu cổ có lẽ đã bị bỏ hoang từ lâu, gạch ngói rơi vãi khắp nơi, âm u tối tăm hệt như phim ma trên nền đen trắng xa xưa.
Tượng Phật cũng vỡ vụn đã lâu rồi.
Tôi rùng mình.
- Ngươi đã tới…
Một giọng nói vang lên, khiến tôi giật bắn người, vừa vuốt ngực vừa nhìn về nơi phát ra âm thanh, chỉ thấy ở đó đặt một ngọn đèn điện mờ ảo nhạt nhòa, bên cạnh đó là bóng người đàn ông đã qua tuổi trung niên, thân vận tây trang phẳng phiu sạch sẽ hoàn toàn chẳng hợp với phong cảnh…
Liếc nhìn Tôn Ngạo Dạ một thân đen tuyền, từ áo thun tới áo khoác cùng quần tây đen, cảm giác hắn còn không hợp phong cảnh hơn.
- Ông đến sớm đấy. - Tôn Ngạo Dạ gật đầu coi như chào hỏi, đảo mắt như có như không nhìn tôi đang lượn vòng quanh người đàn ông kia, như muốn tôi đàng hoàng lại.
Được rồi, đàng hoàng thì đàng hoàng.
Người đàn ông rùng mình, cảm giác lạnh lẽo bất chợt đến rồi lại đi kia quá quỷ dị, nhưng ông ta cũng không phải người tin vào quỷ thần, cho nên lập tức lờ nó đi, nói tiếp:
- Lão đại đã nghe qua về hoàn cảnh của ngươi, ngài cũng rất hứng thú với khả năng của ngươi, tuy nhiên để gia nhập băng đảng chúng ta, ngươi nên hiểu không dễ dàng như vậy.
Tôn Ngạo Dạ gật đầu, không đáp lời.
Yên lặng một lúc, người đàn ông lấy từ trong cặp táp một tập hồ sơ, ném cho hắn. Tôn Ngạo Dạ bắt lấy nó nhẹ như nó chỉ là một tờ giấy chứ chẳng phải tập hồ sơ dày cụi kia, chứng kiến cảnh này, trong mắt người đàn ông ánh lên tia tán thưởng, ông ta nói tiếp:
- Trong đó là vài thông tin về đối tượng truy sát, lão đại muốn ngươi trong vòng một tuần hạ sát bọn họ, vé máy bay cùng hành trình điểm đến của đối tượng ta đã cung cấp, ngươi hãy nhanh gọn nắm bắt thời cơ hành động. Nếu thành công, ngươi sẽ được gia nhập bang Bò Cạp Đen của chúng ta.
Tôn Ngạo Dạ nhún vai, bất cần đáp:
- Hẹn một tuần sau gặp ông.
- Chúc ngươi may mắn.
Ánh sáng khát máu trong mắt Tôn Ngạo Dạ lóe lên rồi tắt rất nhanh, nếu không phải tôi là một nửa linh hồn của hắn, lại đứng cạnh hắn ở khoảng cách gần như này, có lẽ tôi sẽ không thể nào biết được.
- Chúc bang phái của ông bình yên!
… Một lời chúc hay đấy, nếu chúc như vậy thì, đại ca à, anh nên chọn đối tượng khác thì họ mới bình yên được không!
Người đàn ông cũng chẳng quan tâm tới những gì hắn nói, ông quay người bỏ đi, ngay theo đó khoảng mười vệ sĩ vốn thủ thế ẩn nấp lẫn trong đám cỏ dại cũng đứng dậy, lục tục theo ông ta đi mất.
Nhìn hành động đồng loạt quyết đoán lại nhanh gọn, kèm với quần áo phụ tùng vũ khí trang trọng đầy đủ kia, liền biết rằng bang phái này chẳng phải bang phái nhỏ nhắn gì cho cam rồi.
- Không phải ác quỷ không được đả thương loài người sao? - Tôi hỏi, theo tôi nhớ luật lệ là vậy mà, nếu vậy làm sao hắn hạ sát con người ta được.
Tôn Ngạo Dạ bật cười, khinh khỉnh đáp:
- Em phải nói là, không được chủ động đả thương loài người.
Ớ?
- Cũng có nghĩa, - Hắn giơ tập hồ sơ, tia khát máu lóe lên và lan tràn trên gương mặt tuấn tú ấy, thật khiến người ta sợ hãi hoảng hốt. - từ thời khắc lão đại bang Bò Cạp Đen ra quyết định giết người, và nếu người đó bị giết, thì mọi tội lỗi sẽ được tính lên người lão ta, kẻ hạ thủ chỉ cần không có thù hận ngập trời với đối tượng bị giết thì sẽ được luật nhân quả bỏ qua thôi.
… Sao luật nhân quả lại thiếu sót như vậy, Trái Đất à, tôi kiến nghị với ngài nên thêm vào điều luật, đó là kẻ hạ sát cũng không được có niềm vui sướng khi giết chết đối tượng mới được!
Có khi tôi nên làm một bài chiếu rồi cúng tế gửi Trái Đất một thể, không chừng sẽ được ngài ấy nghe theo và tiện thể thoát khỏi cái gông cùm này ấy chứ!
Đương lúc tôi lập mưu đồ đen tối, vẫn chưa lập tới cái sườn nữa chứ đừng nói có ý định thực hiện, thì Tôn Ngạo Dạ đã liếc nhìn tôi, cười nhẹ nói:
- Yên tâm đi, em sẽ đi cùng ta, quá trình hưởng thụ giết chóc ấy, tuyệt không thiếu phần em.
… Trái Đất à, luật lệ bấy nhiêu đủ rồi, không cần thêm nữa đâu, nếu ngài có biết được suy nghĩ của tôi ban nãy, cũng hãy coi như tôi tuổi trẻ non dại không biết điều mà xét nét tới trí khôn mấy chục tỷ năm của ngài nhá, ahaha.
(Trái Đất: …)
Nói tóm lại, tôi vừa phấn khích vừa tò mò nhìn Tôn Ngạo Dạ mở tập hồ sơ, vì là ác quỷ và ác