Tam Vương hiểu, đây là một độc kế, nhưng cũng là một dương mưu, khiến cho người ta không thể không rơi vào.Hoàng Đế đã lui một bước, đề nghị tốt như vậy, chẳng lẽ muốn từ chối?Về tình về lý đều không thể phản bác và từ chối.Tam Vương đều trầm mặc. Từ trên mặt quan hệ chính trị, ba người là một thể thống nhất, tương hỗ ôm đoàn sưởi ấm, lấy đoạt vị làm mục tiêu vượt ải cuối cùng.Nhưng đồng thời, quan hệ này cũng được xây dựng trên cơ sở thực lực của riêng từng người. Nếu đã mất quyền quản lý phong ấp, vậy không phải là ôm đoàn sưởi ấm nữa rồi, mà sẽ được sung làm người yểm trợ khi vượt ải, thua coi như bi thảm, thắng cũng không vớt được cái gì hay. Còn không bằng ngoan ngoãn ở trong phong ấp, ăn no rồi chờ chết, tìm một cơ hội phục nhuyễn với Hoàng Đế.Sự thật đã chứng minh, mặc kệ là người tinh minh cỡ nào, trước lợi ích đều sẽ rơi vào một cái hố gọi là nhân tính, không thể kéo ra được.Cũng ví như tam Vương hiện giờ, ai nấy đều trầm ngâm, đều nghĩ nên làm thế nào để giữ được phong ấp của mình, thuận tiện đẩy người khác xuống nước.- Mấy vị Vương gia đã có quyết định chưa? Không biết có ai nguyện ý phân ưu cho trẫm không?Dương Mộc quét mắt một chút rồi nói:- Người nguyện ý cống hiến phong ấp trẫm cũng sẽ không bạc đãi, vẫn có thể thu hoạch được một nửa thuế má. Nếu có tâm làm quan thì có thể lên triều đình mưu một chức quan.Tam Vương thầm nghĩ, ai muốn chức quan của ngươi chứ. Làm Vương gia tốt lắm, trong phong ấp giống như thổ Hoàng Đế, cuộc sống còn tiêu sái hơn cả ngươi, đồ đần mới lên triều.- Bệ Hạ, Bàn Thành của thần cằn cỗi, thuỷ lợi không thông, ở xa nhất về phía nam, bất lợi để phổ biến biến pháp. Xin thứ cho thần không có cách nào phân ưu giúp Bệ Hạ.Bàn Vương đứng dậy đầu tiên. Vào lúc lợi ích lâm đầu, ông ta cũng chẳng đoái hoài gì đến thể diện nữa, trước tiên gạt mình sang một bên rồi tính.- Thần Trạch Thành của thần cũng có nhiều bất tiện, biên cảnh Tây Thuỳ thường xuyên gặp lưu phỉ cướp giật, chỉ sợ không có lực.- Bệ Hạ minh giám, Nghi Thành cũng không chịu nổi gánh nặng.Đã có Bàn Vương dẫn đầu phản chiến, Trạch Vương và Nghi Vương chỉ thầm mắng một tiếng rồi cũng lần lượt tỏ thái độ.Dương Mộc thở dài một hơi, nói lời thấm thía:- Việc quan hệ tới quốc vận, hiện tại đang có vô số ánh mắt trong cả nước nhìn chăm chú vào các ngươi. Cho nên, các ngươi phải tình nguyện kính dâng, dũng cảm hy sinh, làm Đảng viên… Tóm lại, việc này sau đó sẽ bàn tiếp, mấy vị Vương gia cứ ở lại trong thành thêm vài ngày. Dù sao thì thí điểm ở toà thành nào, các ngươi cứ nghĩ cho kỹ, trẫm chờ tin tốt.- Vâng! Chúng thần… tuân chỉ.Ba vị Vương gia sầu khổ nhăn nhó, trong lòng suy nghĩ, dù thế nào nhất định cũng phải giữ được phong ấp của mình!Tam Vương lùi lại, Dương Mộc lại bàn luận một hồi với các trọng thần lục bộ. Chủ đề chủ yếu tập trung vào lượng lớn bồi thường và hai toà thành trì, xem nên xử trí thế nào, nên quản lý ra sao, quy hoạch từng chi tiết nhỏ nhất.Mãi đến giờ ăn trưa mới kết thúc thương nghị, quần thần cáo lui, Dương Mộc giữ lại hai người Vệ Trung Toàn và Tư Mã Hoành.- Bệ Hạ, lão thần còn một chuyện không hiểu.Vệ Trung Toàn nói.- Ồ? Nói ra nghe xem.Dương Mộc hăng hái hỏi.Vệ Trung Toàn ngần ngừ một lát rồi đáp:- Với thế cục triều đình hiện giờ, hoặc là Bệ Hạ duy trì thế cân bằng giữa mấy vị Vương gia, hoặc là có thể bất chấp hậu quả, lấy thủ đoạn thiết huyết ra trấn áp Tam Vương. Vì sao chỉ vẻn vẹn lấy ra một toà phong ấp? Làm vậy chỉ thu được lợi ích rất nhỏ, chẳng phải đã chọc tức bọn họ lại không có thu hoạch gì sao?Dương Mộc hiểu ý cười hỏi:- Cho nên, ái khanh đang cảm thấy lần này trẫm lỗ mãng sao?- Thần không dám! Chẳng qua, thần cảm thấy có hơi thiếu thoả đáng. Lại nói, mấy vị Vương Gia đã ở tại Hoàng Thành mấy ngày rồi, khẳng định sẽ vụng trộm làm chút chuyện, liên hợp với các quan viên trong triều đình phản đối biến pháp, đây là một phiền toái không nhỏ.- Đúng,