Từ đó về sau, quan hệ của Quý Trung Hàn và Mai Ngọc Linh trở nên vô cùng tội tệ, y không gọi mẹ, cũng không để ý tới Mai Ngọc Linh.
Mãi cho đến khi Quý Quảng Bình trở về, mới miễn cưỡng giả vờ một chút, dù vậy Quý Trung Hàn vẫn trở nên trầm lặng không ít.
Sau đó Quý Quảng Bình tìm y nghiêm túc nói chuyện, la rầy thái độ gần đây của y đối với Mai Ngọc Linh không tốt, Quý Trung Hàn cắn chặt răng, không nói lời nào hay cãi lại.
Ngoại trừ thành tích sa sút, ở trường y cũng ngày càng yên lặng, Quý Trung Hàn lặng lẽ tự mình tiêu hóa những tâm sự này.
Y thậm chí đã học uống bia trong tình huống không có Phong Thích ở cạnh.
Quý Trung Hàn mua bia, ngồi xích đu trong công viên của tiểu khu, từ từ uống.
Ngụm đầu rất đắng, thế nhưng cảm giác chóng mặt theo do cồn xược qua cổ họng, khiến y nhất thời không cần nghĩ nhiều thế nữa.
Cảm giác này khiến Quý Trung Hàn bỗng chốc đã nghiện.
Vừa mới bắt đầu, y không dám nhiều uống, từ từ một chai rồi đến hai chai, Quý Trung Hàn uống càng ngày càng nhiều.
Ngoại trừ uống bia, Quý Trung Hàn còn tránh né Phong Thích, ngoài trường trốn, trong nhà cũng trốn.
Phong Thích nhắn WeChat cho y, gọi điện thoại, Quý Trung Hàn đều qua loa, nói bản thân gần đây thành tích giảm mạnh, đăng ký lớp bổ túc, không cần hắn đưa đón.
Quý Trung Hàn đăng ký lớp bổ túc thật, nhưng y trốn học.
Mãi đến hôm nay, thời điểm Quý Trung Hàn vẫn trốn trong công viên nhỏ uống rượu như cũ, Phong Thích đã bắt được y.
Trong tích tắc Quý Trung Hàn thấy Phong Thích xuất hiện, phản ứng theo bản năng chính là giấu chai bia trong tay ra sau lưng, giống như một đứa trẻ bị người lớn bắt gặp.
Phong Thích đứng đó, im lặng nhìn y một lúc, ánh mắt kia gần như muốn khiến Quý Trung Hàn nhận sai.
Nhưng Quý Trung Hàn lại quay đầu sang chỗ khác, không muốn đối diện với Phong Thích.
Phong Thích đi tới, ngồi bên cạnh y, mở hết bia bên dưới người y, sau đó từng ngụm từng ngụm uống hết.
Quý Trung Hàn mắt thấy bia sắp cạn, cuống lên: "Cậu chừa chút cho tớ với! Hết sạch rồi!"
Phong Thích uống xong, tùy ý lấy mu bàn tay lau khóe miệng: "Cậu lén lút trốn một mình uống lâu như vậy, bây giờ tớ mới uống của cậu một chút đã hẹp hòi thế, còn nóng nảy nữa chứ."
Quý Trung Hàn thấy Phong Thích không có muốn mắng mình, cũng không muốn hỏi y tại sao lại uống rượu, sự săn sóc này khiến y cảm động vô cùng, rồi lại càng thêm áy náy.
Y trốn tránh không gặp Phong Thích, Phong Thích hoàn toàn không làm gì sai cả, là y sai rồi.
Quý Trung Hàn tựa mặt lên đầu gối, nghiêng đầu nhìn Phong Thích.
Phong Thích uống hết hai chai bia Quý Trung Hàn, cau mày ghét bỏ nói: "Hiệu này dở quá."
Quý Trung Hàn cố ý phản bác hắn: "Tớ thấy ngon."
Phong Thích nhíu mày, giơ tay định xoa tóc y, Quý Trung Hàn theo bản năng lại tránh đi.
Tay Phong Thích dừng giữa không trung, hết thảy đều trở nên lúng túng.
Quý Trung Hàn cứng cổ, nhìn tay Phong Thích, từ từ dời đầu về, đẩy vào lòng bàn tay hắn, nhỏ giọng nói: "Bỏ đi, muốn xoa thì xoa đi."
Phong Thích nhẹ nhàng vuốt tóc y hai lần: "Sao vậy, sợ không cao à?"
Quý Trung Hàn buồn buồn đáp lời.
Kể từ hôm đó, Phong Thích bắt đầu đến trường học chặn Quý Trung Hàn.
Cũng không biết có phải Phong Thích chôn cơ sở ngầm trong trường bọn họ hay không mà mỗi lần Quý Trung Hàn ra cửa trường học, đều sẽ bị Phong Thích chặn lại.
Phong Thích dường như không cảm giác sự xa lánh của Quý Trung Hàn, khăng khăng muốn tới tìm y.
Chờ đưa người đến lớp bổ túc, Phong Thích cũng không rời đi, ở trong cửa hàng đồ uống bên ngoài giết thời gian.
Lần đầu tiên Quý Trung Hàn phát hiện Phong Thích chờ ở bên ngoài y đã sợ ngây người.
"Cậu có cần phải giám sát tớ như thế không?" Quý Trung Hàn cảm thấy Phong Thích hiện tại có hơi quá đáng.
Phong Thích trong miệng ngậm ống hút rực rỡ sắc màu, vô tội mà ngước mắt nhìn Quý Trung Hàn.
Trên bàn có vài viên giấy, còn có bánh ngọt nhỏ.
"Tớ nhớ người nào đó muốn thi vào trường đại học trọng điểm, còn mỗi ngày nói tớ không học tập cho giỏi, sau này không thi vào cùng một chỗ được thì phải làm sao." Phong Thích nói.
.
ngôn tình ngược
Quý Trung Hàn mơ hồ nhìn thấy những con số giấy trên viên giấy, hình như là một dãy số điện thoại.
Phong Thích thường xuyên bị người khác tiếp cận, Quý Trung Hàn cũng đã quen rồi.
Nhưng hôm nay nhìn thấy viên giấy này, lại nhìn khuôn mặt anh tuấn Phong Thích, y lại không nhịn được nghĩ, có phải cũng bởi vì Phong Hành Lộ anh tuấn nên Mai Ngọc Linh mới thích ông ta, điên cuồng đến mức mặc kệ cả con trai với chồng để cùng làm với Phong Hành Lộ hay không?
Y đã ném tất cả đồ trong phòng ngủ, đổi mới.
Nhưng vẫn chưa đủ, y căn bản không thể nào ngủ trên cái giường đó.
Vậy nên mỗi đêm, y đều sẽ lặng lẽ chạy đến phòng ngủ dành cho khách, cho đến ban ngày mới trở về.
Phong Thích không đợi câu trả lời của Quý Trung Hàn, những ngày qua hắn đã quen với sự lãnh đạm đột ngột của Quý Trung Hàn.
Hắn đẩy bánh ngọt đến trước mặt Quý Trung Hàn: "Vừa rồi nhân viên cửa hàng đưa cho tớ, tớ không hảo ngọt, cho cậu đó."
Quý Trung Hàn liếc nhìn bánh ngọt, đanh giọng nói: "Tôi không cần."
Đối với một Quý Trung Hàn có tâm sự, Phong Thích lại tỏ ra kiên nhẫn trước giờ chưa từng có.
Giống như Phong Thích ấu trĩ cáu kỉnh với Quý Trung Hàn trước kia đã không còn, hoặc có lẽ đã bị một mặt trưởng thành lộ ra của Phong Thích hiện tại giấu đi.
Phong Thích không ép y ăn bánh ngọt, chỉ muốn xem thành quả học lớp bổ túc y.
Làm vài tờ đề, viết mấy ghi chú.
Quý Trung Hàn xiết chặt cặp sách, không muốn cho, Phong Thích liền yên lặng nhìn y, mãi cho khi ánh mắt hai người giao nhau, Quý Trung Hàn chịu thua trước mới bất đắc dĩ mở ba lô ra, đem bài thi ngày hôm nay nộp ra.
Lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, khoảng thời gian này Quý Trung Hàn không có lòng dạ học tập, nền tảng cũng còn đó, không thể chỉ một chút đã trở thành học sinh kém được.
Nhưng bây giờ khác với trạng thái ở trong lớp trước đây của y, y bỗng chốc rớt mấy chục hạng.
Sau khi Phong Thích xem xong thì trả lại cho Quý Trung Hàn.
Quý Trung Hàn rất muốn nói, Phong Thích thành tích kém như vậy, thật sự có thể xem