Quý Trung Hàn mở mắt ra, ngoài cửa sổ khách sạn sáng choang, chiếu sáng cả căn phòng, mây đen tản đi, bão tố đã qua.
Hắn cảm giác tóc mai ươn ướt, đứng dậy đi vào phòng tắm, phát hiện khóe mắt mình còn hơi ửng đỏ, là do đã khóc trong mơ.
Nực cười làm sao, bao nhiêu năm trôi qua, mới hối hận muộn màng, phát hiện muộn màng.
Những tổn thương có thể gây ra cũng đã hình thành, sự tình cần biết cũng đã biết quá muộn.
Đó là...!Thì ra Phong Thích không thích Văn Nguyên, người hắn thích là y, ngay từ đầu chính là y.
Đứng trước bồn rửa mặt Quý Trung Hàn nhanh chóng tạt nước lên mặt, lại lấy ra một chai nước trong tủ lạnh ra và chườm lên hai mắt cho đến khi mí mắt không còn đỏ và sưng nữa, mới chuẩn bị sửa soạn ra ngoài.
Chuông cửa vang lên, Quý Trung Hàn trong lòng khẽ động, phòng suit ở tầng này ngoại trừ y ra thì là Phong Thích, lúc này đến nhấn chuông cửa...!
Y bước nhanh đến trước cửa, kéo mạnh cửa ra.
Hứa Vi đứng ngoài cửa, tay cầm bữa sáng đang định nhấn chuông lần nữa, không ngờ rằng Quý Trung Hàn mở cửa nhanh như vậy, sợ hết hồn.
Đến khi nhìn thấy vẻ mặt của Quý Trung Hàn, Hứa Vi buồn cười nói: "Này, cậu có cần tỏ ra thất vọng rõ ràng như vậy không hả? Lẽ nào cậu đang chờ ai tới gõ cửa phòng cậu?"
Giọng cô vừa phải, nhưng mà trùng hợp là cửa phòng đối diện mở ra.
Phong Thích mặc bộ quần áo thể thao bước ra, không cảm xúc mà liếc mắt nhìn qua bên này, cũng không ngạc nhiên khi thấy sáng sớm Hứa Vi đã đến tìm Quý Trung Hàn.
Có thể là bởi vì Hứa Vi đã qua đêm ở phòng Quý Trung Hàn, nên có đến tìm y vào lúc này cũng chả có gì kinh ngạc.
Quý Trung Hàn thấy Phong Thích thu hồi ánh mắt, đi về hướng thang máy thì vội vàng bước về trước.
Đúng lúc Hứa Vi đẩy vai y, thì thầm nói: "Sao lần nào tới cũng gặp cậu ta vậy, chắc không phải đang theo dõi bên này chứ?"
Quý Trung Hàn đẩy tay Hứa Vi ra, không có thì giờ giải thích với cô, y muốn gọi Phong Thích lại.
Có lẽ sáng sớm mới vừa tỉnh dậy, đầu óc vẫn bị cảnh tượng trong mơ quấy nhiễu đến có hơi hồ đồ, y còn nhớ trong mơ sau khi Phong Thích nghe thấy những lời nói gây tổn thương của y thì đôi mắt kinh ngạc mở ra, nước mắt cũng nhanh chóng trào ra khỏi viền mắt.
Phong Thích đang khóc, nhưng Quý Trung Hàn trong mơ không làm được gì cả.
"Phong Thích!" Quý Trung Hàn gọi rất lớn, gần như vang vọng cả hành lang.
Hứa Vi giật mình, không thể tin được mà nhìn chằm chằm y.
Phong Thích thoáng dưng bước, nhưng hắn không chọn quay đầu lại ngay lập tức.
Quý Trung Hàn sốt ruột lại gọi thêm tiếng nữa, Phong Thích mới quay mặt lại, mày rậm nhíu chặt, có chút không kiên nhẫn.
Đây không phải là khuôn mặt khóc nức nở trong giấc mơ của Quý Trung Hàn, đó là Phong Thích của nhiều năm về trước, mà người trước mắt đã không còn như xưa từ lâu.
Y có chút hối hận, nhưng mà đã gọi rồi, dù sao cũng phải tìm chút cớ nói chuyện.
"Chân của cậu đỡ hơn chưa?" Trong tình thế cấp bách Quý Trung Hàn nhanh trí nghĩ ra một lí do.
Có điều y vừa hỏi xong câu này càng khiến người ta cảm thấy kì quặc.
Hứa Vi hết sức mông lung, không hiểu nổi tình huống trước mắt, cô và Quý Trung Hàn mới có mấy ngày không gặp, chừng đâu một tuần chứ mấy, Quý Trung Hàn với Rio đã nói lại tình xưa rồi phỏng?
Cô dòm dòm Quý Trung Hàn rồi liếc sang Rio, có hơi rén hộ Quý Trung Hàn.
Quả nhiên, cái tên cặn bã chết bầm Rio đã nói ra những lời ngoài dự liệu của cô, Phong Thích chỉ trả lời một câu: "Nhờ phúc, vẫn chưa chết."
Phong Thích nói xong liền bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Hứa Vi lườm: "Người gì đâu! Chả biết ăn nói gì sất!"
Quý Trung Hàn bên cạnh cô thở dài thườn thượt, sau đó cầm lấy bữa sáng trong tay cô, hỏi: "Sao cậu rảnh rỗi mà qua đây vậy?"
Hứa Vi bước vào phòng Quý Trung Hàn: "Suýt nữa thì quên chuyện chính."
"Hôm qua đội ngũ chương trình lại đưa thêm một hợp đồng mới cho tôi, nói là cho cậu phụ trách việc chụp ảnh của một khách mời." Nhắc tới công việc, Hứa Vi phấn khích vô cùng.
Quý Trung Hàn không bị loá mắt trước tin này: "Trong chương trình nhiều nhiếp ảnh gia như vậy, vô số người giỏi hơn tôi, làm sao lại chọn tôi phụ trách?"
Hứa Vi không phải chưa nghĩ qua vấn đề này.
Chỉ là đây rõ ràng là cơ hội đến, sao mà không nhận lấy được.
Huống hồ, thí sinh dự thi cùng khách mời, ai trọng ai khinh liếc mắt qua là biết, chỉ tính thời lượng xuất hiện trong chương trình thôi đã không cùng một đẳng cấp.
Nếu Quý Trung Hàn phụ trách vị khách mời này, chắc chắn có thể có nhiều cảnh quay hơn.
Vậy cũng coi như là hoàn thành ý định ban đầu của bọn họ khi lựa chọn chương trình này, vì để hấp thu thêm nhiệt độ.
Nếu như Quý Trung Hàn phát huy tốt trên người vị nghệ sĩ này, nói không chừng còn có thể nhận được công việc của mấy ngôi sao.
Bất kể nhìn thế nào thì đều là việc tốt cả.
Hứa Vi dỗ dành Quý Trung Hàn: "Nói không chừng trong đoàn đội của nghệ sĩ đó có người đặc biệt thích tác phẩm của cậu rồi tiến cử cậu thành ra mới có lần hợp tác này."
Chuyện như thế cũng không phải là không thể, có rất nhiều nhiếp ảnh gia ưu tú trong ngành này, mà thành danh cũng rất ít.
Ngoại trừ thực lực bên ngoài, vận may cũng rất quan trọng.
Thiên thời địa lợi, thiếu một thứ cũng không được.
Nói xong chuyện chính, Hứa Vi liền bưng bữa sáng qua, lấy ra một bát cho Quý Trung Hàn.
Đây là bữa sáng của cửa hiệu lâu năm ở thành phố này, chỉ có 100 suất bún mỗi sáng, trước đây Quý Trung Hàn nhìn thấy trong vòng bạn bè Hứa Vi nói muốn ăn cái này.
"Sáng sớm cậu đã đi xếp hàng?" Quý Trung Hàn hỏi.
Hứa Vi chia đũa cho Quý Trung Hàn: "Tôi đâu có rảnh vậy, bận gần chết luôn nè, người khác mua."
Hứa Vi nói xong liền cúi đầu húp bún, rất không muốn nói là ai mua.
Quý Trung Hàn đoán ra được: "Không phải là Cảnh Hà chứ?"
Hứa Vi ho sặc sụa, suýt nữa thì bún trào ra mũi, cô ôm ngực hồi lâu, nhìn Quý Trung Hàn không nói lời nào.
Quý Trung Hàn rõ ràng: "Là anh ta thật luôn."
Hứa Vi vểnh môi: "Trời mới biết anh ta phát điên cái gì, tôi đếch thèm quan tâm."
Quý Trung Hàn chống cằm, nghĩ đến lịch sử tình yêu cằn cỗi của Hứa Vi, không khỏi có chút hiếu kỳ.
"Vậy năm đó sao mà cậu không bị Cảnh Hà lừa?" Quý Trung Hàn hỏi.
Hứa Vi cắn một miếng bò nạm thơm phức: "Bởi vì lúc hắn theo đuổi tôi, có người gửi tin nhắn nói cho tôi biết đó."
"Gửi tin