#26
Vong lâu có mười tám tầng, nếu tính luôn tầng trệt có canh Mạnh Bà nấu để sẵn thì là mười chín tầng.
Bắt đầu từ tầng một, ánh sáng đèn Minh Đăng sẽ thắp sáng tùy theo mức độ được phân định từ lâu.
Những vong hồn đến đây hoàn thành một trong những bước cuối cùng để được đầu thai chuyển kiếp sẽ đi đến tầng lầu được quy định, sau đó dùng canh Mạnh Bà để xóa sạch hồi ức còn lại trong linh thể.
Kẻ làm nhiều chuyện khuất tất, kiếp sau phải đầu thai sống một cuộc đời đen đủi tài vận xui xẻo sẽ uống canh tại lầu thứ nhất.
Người một đời hướng thiện sẽ được sống một đời rạng rỡ ở kiếp sau sẽ được dùng canh Mạnh Bà tại tầng cuối cùng.
Mỗi tầng theo mỗi mức độ số kiếp mà vong hồn sẽ đầu thai, đèn Minh Đăng càng nhiều càng sáng thì càng thuận lợi.
Sau khi được Diêm La Vương đưa đi tham quan không ít nơi ở Minh giới, Phán Quan có một đánh giá chung đó chính là, Vong lâu của Mạnh Bà là nơi ít man rợ nhất.
Chủ yếu trong mắt Phán Quan thì Mạnh Bà đại nhân không hề đáng sợ chút nào, ngược lại còn mấy phần hiền hòa phúc hậu của một vị trưởng bối.
Phán Quan đến Vong lầu dạo chơi, trước vì thấy sắc ánh sáng màu lục hư ảo nơi đây rất đẹp.
Tuy không rực rỡ bằng đồng hoa bỉ ngạn nhưng trong mắt nàng đèn Minh Đăng lượn lờ cũng có điểm bắt mắt riêng.
Sau chủ yếu là than thân trách phận, vừa chào hỏi Mạnh Bà, Phán Quan đã vào chủ đề chính:
"Mạnh Bà đại nhân, công việc của Phán Quan nhiều quá.
Có vị trí nào nhàn hạ hơn một chút không?"
Mạnh Bà vẫn dáng vẻ điềm đạm:
"Có."
"Lại còn vô cùng nhàn hạ." - Với ánh mắt nhu hòa dành cho tất thảy mọi người, bà trả lời Phán Quan.
Vừa nghe thấy vậy nét mặt Phán Quan đã hào hứng hẳn lên, không còn ủ rũ như trước nữa, nàng nhanh chóng hỏi lại Mạnh Bà:
"Thật sao?!"
"Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh vào được." - Mạnh Bà vẫn đang miệt mài khuấy canh.
Nghe đến đây, ánh mắt Phán Quan liền chùng xuống.
Mùi thơm của canh nóng trước mặt thoang thoảng qua khóe mũi, nàng mau chóng tiếp lời:
"Mạnh Bà đại nhân, nơi đó là nơi nào?" - Vẫn là tâm trạng mong chờ nhưng Phán Quan không mấy hớn hở như trước nữa.
Mạnh Bà vẫn đang rất vui vẻ:
"Trong tim Diêm La bệ hạ."
Phán Quan:???
Vô Thường quỷ vô tình đi ngang nghe được cuộc đối thoại này, Bạch Vô Thường không khỏi bình luận trong cảm thán:
"Mạnh Bà đại nhân lại hù Phán Quan đại nhân rồi!"
"Ta thấy trước sau Phán Quan đại nhân cũng thích tìm Mạnh Bà đại nhân chỉ dạy đấy chứ." - Hắc Vô Thường thong dong trả lời.
Nhưng sao Bạch Vô Thường vẫn cảm thấy, Mạnh Bà như người tiếp tay hay dẫn lối cho Phán Quan quậy phá thì đúng hơn!
Trong khi Phán Quan vừa nghe thấy mấy chuyện thân thiết với Diêm La Vương từ miệng Mạnh Bà thì bắt đầu lảng tránh, nàng vội vàng tìm chủ đề cắt ngang:
"Ta còn có sổ sách phải xem, cáo từ!"
Cuộc nói chuyện kết thúc, xin hãy buông tha cho Phán Quan đại nhân!
#27
Hắc Vô Thường lật lại mấy trang sổ trên tay mình, hình trước đây y có ghi chép chuyện Phán Quan đại nhân ôm mong muốn chuyển chỗ làm việc.
Chuyện lần đó cũng có mấy phần tình tiết giống như cuộc nói chuyện của ngài ấy với Mạnh Bà hôm nay.
Trong đầu Hắc Vô Thường vẫn còn nhớ rõ tuy sự tình đã rất rất lâu, khi đó nhóm quỷ sai bọn y hù tân Phán Quan không ít.
Tất thảy khiến Phán Quan mới mẻ nghĩ tình hình ở Minh phủ này ngày càng đáng sợ.
Hết đầu Trâu mặt Ngựa lại đến Hắc Bạch Vô Thường thi nhau xuất hiện trước mặt nàng.
Còn chưa kể đến linh hồn con người đầy vẻ quỷ dị xuất hiện nơi đây.
Suốt ngày chỉ có thể đối diện với sổ sách, đến một người tâm sự cũng không có!
Nội tâm những ai tồn tại dưới Minh giới thường tâm sự với Phán Quan: ??? Xin lỗi vì bọn ta không phải người!
Phán Quan ngồi bật ra ghế, tuy mọi người đã đi khỏi nhưng nàng vẫn chưa thể hoàn hồn:
"Đáng sợ quá! Phải đến tìm Diêm La bệ hạ xin chuyển chỗ thôi!"
Nàng lẩm bẩm một mình.
Khi đó còn chưa có Lam Hồng quỷ sai làm việc ở Minh phủ, Xuyên Minh điện của Phán Quan đại nhân tuy sáng sủa nhưng cũng vắng vẻ, lại có mấy phần đơn chiếc giống như người trên phàm thế hay bình luận.
Đó cũng là lý do vì sao quỷ sai ở Minh phủ này muốn đến hù nàng, thật ra là muốn làm quen.
Nhưng trông thấy Phán Quan đại nhân có vẻ không thích mọi người nên đây lắm...!
Cuối cùng nàng đến giữa chính điện của Minh phủ, lại còn thấy có vẻ như Diêm La Vương đã chờ sẵn đợi mình.
"Bệ hạ, không biết ta có thể xin chuyển đến một nơi khác không...?"
Nàng vừa rụt rè nhưng cũng vừa không cam tâm:
"Nơi làm việc của ta đáng sợ quá ta không tập trung được."
Diêm La Vương nhìn nàng rồi lại đưa tầm mắt nhìn xa xăm.
Chớp mắt đã thấy ngài đứng bên cạnh Phán Quan, cả hai người cùng ở trên một áng mây đen tuyền.
Hiếm khi Vô Thường quỷ nhìn thấy Diêm La Vương cưỡi mây bay qua bay lại, vì bệ hạ có thần lực cao cường, thoắt ẩn thoát hiện di chuyển vốn không cần mây.
Sau đó cả hai cùng những minh lại khác ở Minh phủ cũng dần quen cảnh tượng này, nếu bệ hạ đi cùng Phán Quan đại nhân thì sẽ đưa vị văn quan này cùng cưỡi mây.
Có lời thỉnh cầu của Phán Quan, Diêm La Vương từ trên cao nhìn xuống Minh giới.
Ngài rất ung dung đưa ra đề xuất, mang tâm thế của một vị thánh nhân hết mực quan tâm đến nguyện vọng của kẻ dưới quyền:
"Ngươi nói xem chỗ nào thích hợp để ngươi ngồi làm việc?!"
Vừa chỉ tay, Diêm La Vương vừa hỏi:
"Sân sau chỗ của Hắc Bạch Vô Thường còn trống chỗ, quang cảnh thoáng mát sống động.
Ngươi có muốn đến đó thử không?"
Phán Quan nhìn theo tay Diêm La Vương, không biết vì đâu nhưng khung cảnh ở nơi xa xôi kia hiện hữu rất rõ ràng trong mắt nàng.
Xương người chết chất đầy thành rào chắn khu vực của Hắc Bạch Vô Thường, ở mỗi góc còn thêm một cái đầu lâu để đánh dấu.
Cái quang cảnh sống động mà chủ nhân Minh giới nói với nàng lại chính là hàng thược dược đen được tưới bằng máu đang vươn mình trong gió.
Lá cây vẫn còn đang rủ xuống những giọt máu đen còn dính lại.
Hoa chẳng nở tươi tắn là bao, chỉ thấy một cảnh sắc quỉ dị hiện ra trước đôi ngươi đỏ au của nàng.
Phán Quan vội vàng lấy tay che mắt mình.
Ở đây nơi nào không được chăm chuốt rùng rợn chứ?
"Bệ hạ, ta muốn nơi nào không có ai...!"
Diêm La Vương nghiêm túc suy nghĩ cho nàng:
"Ồ."
Ngài điềm nhiên:
"Tầng mười sáu của địa ngục đang trốn chỗ, tháng này không có linh hồn nào phạm tội ở mức đó.
Ta nghĩ ngươi có thể đặt một cái bàn phê duyệt..."
Cảm giác nước mắt tàng hình của mình đang chảy dài trên hai gò má, nàng bất lực nhìn Diêm La Vương:
"Bệ hạ, thật sự không còn nơi nào khác ư?"
Trước vẻ ủy khuất của nàng, Diêm La Vương cũng không đành lòng:
"Vậy ngươi nói xem, ngươi muốn đến chỗ nào?"
Phán Quan nhìn xuống dưới khắp nơi đều toát lên một cảm giác khiến nàng lạnh sống lưng.
Nghĩ về tương lai tăm tối của mình, nàng chợt nhớ đến lời Mạnh Bà đại nhân vừa nói hôm trước.
Nhìn lại bệ hạ đang bên cạnh, tướng mạo mà ngài hiện thân đúng là xuất chúng hơn người.
Bỏ qua tính cách có chút quái gở, mắt nhìn có chút khác người, phong thái có chút lười biếng, suy nghĩ có chút không giống ai...!thì Diêm La Vương quả là người mà nữ nhân nào cũng muốn có được.
Quan trọng là trở thành người trong lòng của quân vương, biết đâu nàng sẽ không cần phải làm việc nữa.
Tháng ngày nằm trên trường kỷ dài nhàn hạ như Diêm La Vương cũng sẽ bắt đầu với nàng.
Đáy mắt long lanh ánh đỏ của Phán Quan lại đầy ắp tia mong chờ, nàng ngập ngừng nói với Diêm La Vương:
"Ta muốn ở trong tim ngài!"
Diêm La Vương thoáng nét bất ngờ trên thần diện tuấn lãng, biểu cảm biến chuyển rõ ràng trên gương mặt bình thản trước nay.
Không nói không rằng sau đó bệ hạ lại lẳng lặng nhìn nàng.
Bị động thái này của Diêm La Vương làm cho hoang mang, khi ấy nội tâm Phán Quan không khỏi đăm chiêu nghiền ngẫm lại lời chỉ bảo của Mạnh Bà.
Nhưng bất ngờ bệ hạ lại gọi Phán Quan với trái tim có vương hơi băng trong tay:
"Ra vậy."
Trong khi thần sắc của Diêm La Vương còn thong thả đến mức không thể ngờ.
"Mang theo ngươi cũng được.
Đây, ngươi chui vào đi!"
Nhìn gương mặt điềm nhiên của bệ hạ lại quay sang nhìn thấy trái tim trên tay ngài, Phán Quan chai sần biểu cảm trên gương mặt.
Nàng đã sai!
Diêm La Vương mới là kẻ đáng sợ nhất Minh giới này!
Còn lại chuyện sau đó, có rất nhiều thứ dần dần thay đổi.
Một trong số đó chính là Phán Quan không phải không thích những quỷ sai xung quanh, mà nói đúng hơn là nàng bị hoảng sợ.
Chẳng bao lâu sau đó khi đã thân quen thì nàng liền hoà nhập chung với mọi người.
Có điều sau đó, Vô Thường quỷ thân thiết với Phán Quan còn chứng kiến nàng hết lần này đến lần khác uống canh Mạnh Bà.
Bằng những cách khó hiểu nào đó, diễn biến của mọi chuyện thường quy về Phán Quan đại nhân mất sạch ký ức.
Ở Minh giới này, ai uống nhiều canh Mạnh Bà bằng nàng?
Cái chuyện hù Phán Quan đại nhân dần già thành thói quen trong mắt Vô Thường quỷ.
Mạnh Bà đại nhân chỉ điểm cho tân Phán Quan bày trò đã là chuyện thường nhật.
Biết làm sao được, ngay cả Diêm La bệ hạ còn không quản mà...!
#28
Phán Quan dẫn theo Lam Hồng quỷ sai mang sổ sách đến đại điện, vị trí trống bên cạnh Diêm La Vương mấy hôm, nay đã có chủ nhân ngồi vào.
Mọi chuyện lại trở về vị trí cũ, nàng vẫn là văn quan cẩn thận tỉ mỉ, bên cạnh nàng vẫn là Diêm La Vương điềm tĩnh lý trí trước mọi việc.
Trong mắt tên dưới Minh phủ, Phán Quan nổi tiếng là người nhát gan.
Một linh hồn vất vưởng bất ngờ nhảy ra cũng có