Ngoài cửa sổ, sắc hoàng hôn càng lúc càng xuống thấp, Sầm Sâm đứng ở trước giường bệnh, thân ảnh phản chiếu bị kéo ngày càng dài.
Đầu tiên, Quý Minh Thư ngây ngốc vài giây, đến khi hiểu được ý nghĩa hai chữ đó của Sầm Sâm, trái tim nặng trĩu dần quay về trạng thái bình thường, tay chân đang lạnh cũng ấm dần lên.
Nhưng nhìn đến sắc mặt của Sầm Sâm, không biết sao cô có cảm giác, giống như kiểu giễu cợt từ trên nhìn xuống.
Cô yên lặng, kéo cao chăn, định che khuất đầu.
Có điều có một bàn tay còn đang truyền nước biển, chăn vướng vào ống truyền dịch, làm động đến kim tiêm, hành động co đầu rút cổ không thể thành công, còn bị đau nhẹ, cô không nhịn được xuýt xoa một tiếng.
Sầm Sâm yên lặng nhìn cô, thần sắc lạnh nhạt, thấy cô nửa ngày không không thể di chuyển ống truyền mới tiến lại kéo chăn ra, lầm lấy giá đỡ ống truyền, rồi sau đó lại không nhanh không chậm ấn nút lên xuống tự động, làm nửa người trên của cô có thể ngồi dậy.
Sầm Sâm: "Ăn trước đã."
Quý Minh Thư theo tầm mắt anh nhìn về phía tủ đầu giường, mới phát hiện hộp đồ ăn giữ nhiệt cùng với đơn khám bệnh.
Cô cầm lấy tờ đơn khám bệnh, mấy thuật ngữ chuyên ngành thì không hiểu, nhưng ba chữ "Tụt huyết áp" này đúng là xem cái hiểu luôn.
"..."
Cho nên đúng là cô quá đói mà ngất, thế mà cứ cảm thấy điều này cũng chẳng hợp lý hơn việc ung thư là bao.
Quý Minh Thư rũ mắt, ngừng lại một lát, lại cứng đờ mà buông tờ giấy mỏng xuống.
Thật là muốn chết mà..
Phòng bệnh này rất lớn, còn có một cửa sổ sát đất với view rất rộng, nhưng lúc này hai người im lặng, không khí tựa như cũng trở nên chật chội, vô cùng xấu hổ.
Quý Minh Thư giống như trẻ con đang nhận sai, hai tay đều đặt trước bụng, nhẹ nhàng nghịch móng tay, cả quá trình cũng không ngẩng lên nhìn Sầm Sâm phía đối diện.
Thế mà hôm nay, Sầm Sâm cũng không giống như mọi ngày, anh rất kiên nhẫn, còn mở bàn ra, khuấy cháo, thử cháo, chỉ còn thiếu mỗi bước đút cho ăn là trở thành ông chồng mẫu mực 10 trên 10.
Người này cùng với người trong tưởng tượng của Quý Minh Thư, cô vừa tỉnh anh sẽ vừa gọi điện thoại vừa về công ty, hoàn toàn không giống nhau.
Nhất thời, đến móng tay cô cũng không dám nghịch, cả người ngồi yên bất động.
"Uống một chút đi, không nóng."
Quý Minh Thư gật đầu, gian nan ăn mấy miếng cháo mà cứ như cháo có độc, rất nhanh đã buông thìa xuống.
"Ăn không vào à?"
"À.." Quý Minh Thư vốn định nói "Anh có thể ra ngoài hay không, không cần nhìn chằm chằm tôi", nhưng lời nói đến bên miệng lại biến thành lời nói nịnh nọt, "Mấy cái này, vị không ngon bằng anh làm."
Vừa mới dứt lời cô liền nhớ ra, hình như Sầm Sâm chưa từng nấu cháo cho cô, vì thế cô lại nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, khi nào tôi có thể xuất viện?"
"Tụt huyết áp mà thôi, lúc nào cũng có thể ra."
"..."
Câu này cứ có cảm giác bị mỉa mai, trái tim thủy tinh của chim hoàng yến nhỏ tan nát.
Quý Minh Thư à một tiếng, Sầm Sâm bên đó cũng có bản lĩnh "Em không nói câu nào thì tôi cũng có thể không lên tiếng, chúng ta tốt nhất nên cùng nhau im lặng đến thiên hoang địa lão".
Quý Minh Thư câu được câu không mà quấy cháo trắng, bỗng nhiên hoài nghi tên đàn ông thối này đang dùng phương pháp dao cùn cắt thịt, từ từ tra tấn cô.
Nhưng nhìn lén biểu cảm của anh thì có vẻ không giống lắm.
Sau 180 hiệp xấu hổ lúng túng, Quý Minh Thư không thể không thừa nhận, mặc cho tên đàn ông thối này lúc đầu có mong muốn gì, cô cũng đã bị sự kiên nhẫn không hiểu từ đâu ra này tra tấn đến phát điên rồi.
Cô đột nhiên buông thìa, cao giọng nói: "Anh..
Anh có thể đừng nhìn chằm chằm tôi nữa được không, tôi muốn đi ngủ một chút!"
Không chờ Sầm Sâm trả lời, cũng không dám nhìn Sầm Sâm, cô vung tay vung chân đạp chăn, vội vàng nằm xuống.
Điểm chết người chính là, mặt cô bắt đầu không không khống chế được mà đỏ lên, dù cho ám thị tâm lý như nào cũng không có tác dụng, ý nghĩ "nhục chết thôi" vẫn chiếm thế thượng phong, giống như tốc độ của comment bị nhân đôi, mở mắt hay nhắm mắt cũng không dừng được.
Sầm Sâm thấy tai cô hơi đỏ, đáy lòng có chút rung động.
Có điều cũng chỉ là chớp nhoáng, anh cũng không cho phép mình nghĩ lại.
Anh thu dọn cháo, rời khỏi phòng bệnh, lại khẽ đóng cửa phòng.
Quý Minh Thư sau khi nghe tiếng đóng cửa được bốn năm giây, liền gấp không chờ nổi mà quay đầu lại, nhìn thấy Sầm Sâm còn đứng phía trước cửa sổ, lại vô cùng không có chí khí mà quay người lại.
Sầm Sâm đột nhiên bật cười.
Chu Giai Hằng vẫn luôn đứng đợi bên ngoài cảm thấy rất kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn lên, ý cười trên mặt Sầm Sâm đã thu lại.
Anh vừa xem giờ vừa ra ngoài, sau đó chính là an bài một loạt công việc: "Tinh thành bên này đăng tin tìm công ty hợp tác, năng lực của bên chi nhánh đó không được, sớm muộn gì cũng phải đổi."
Chu Giai Hằng: "Gia Bách?"
"Cậu tự sắp xếp đi." Giọng nói Sầm Sâm trầm tĩnh, "Bên Vinh Giai cũng sắp đến lúc thu hồi rồi, cậu sắp xếp thời gian tìm ông Trần bên đó nói chuyện đi.
Mặt khác, Ngụy Thành Phong với Hoàng Bằng lén lút liên hệ, bây giờ tạm thời chưa cần lo, cũng đừng bảo ai can thiệp vào, giờ chưa đến lúc."
"Vâng ạ."
Chu Giai Hằng đi bên cạnh anh, thấy anh đã nói xong chuyện công việc, còn muốn hỏi chút gì đó, nhưng cuối cùng xuất phát từ sự chuyên nghiệp, cố gắng nhịn xuống.
-
Trong phòng bệnh, Quý Minh Thư vẫn nằm trên giường không nhúc nhích, đang nghĩ về những chuyện xấu hổ gần đây mình đã làm trước mặt Sầm Sâm, càng nghĩ càng thấy hổ thẹn, cầm chặt gối vân vê qua lại để phát tiết, cuối cùng vẫn là mệt quá nên chìm vào giấc ngủ.
Cô ngủ một mạch đến 8 giờ tối, dịch cũng đã truyền hết.
Chị y tá nhẹ nhàng ở bên cạnh vừa thu dọn bình rỗng vừa dặn dò cô: Vừa mới truyền nước xong, tốt nhất là nên ăn chút đồ ăn thanh đạm lót bụng, không nên ăn uống quá nhiều, đặc biệt không nên ăn cay khiến cho dạ dày không tốt.
Quý Minh Thư thất thần gật đầu, còn nhìn về phía cửa rồi lại nhìn xung quanh.
Tên Sầm Sâm đáng chết này, thế mà lại một đi không trở lại như vậy? Đừng nói là bên ngoài còn không có ai đến đón cô chứ.
Nhìn theo chị y tá đang rời đi, Quý Minh Thư mất mát mà thu hồi ánh mắt.
Nhưng giây tiếp theo, cửa phòng lại một lần bị đẩy ra, còn mang theo giọt mưa đêm phảng phất của mùa thu.
Sầm Sâm đứng nửa người ở cửa, đối mắt với cô một cái rồi đột nhiên nói, "Thu dọn một chút đi, chúng ta về nhà."
Quý Minh Thư ôm hai chân ngồi trên giường, ngơ ngẩn mà nhìn anh bước đến ngày càng gần, trái tim không thể kiềm chế mà đập mạnh một chút.
-
Thấm thoắt đã đến cuối thu, nhiệt độ ban đêm rất thấp, từng cơn gió lạnh thổi đến, Quý Minh Thư bọc kín bản thân trong hai lớp áo khoác.
Lên xe, cô thấy ghế sau có một chiếc túi xách của thương hiệu nào đó mà không nhịn được phải nhìn them lần nữa, "Đây là của khách hàng tặng anh à, hay là để anh tặng cho khách hàng thế?"
"Nhìn thấy ở sân bay, cảm thấy rất hợp với em." Sầm Sâm lên xe từ bên kia, nhìn cô một cái.
"..."
Tặng cô?
Quý Minh Thư hoài nghi mà đánh giá anh, với tay cầm túi xách.
Lúc cô đập hộp, cô vẫn luôn liếc nhìn anh.
Đợi đến khi thấy được chiếc túi, đáy long Quý Minh Thư cũng không nhìn được mà nhảy tưng một cái, khóe môi đang thẳng băng cũng không nhịn được mà cong lên.
Thật đẹp làm sao, từ nhãn hiệu, phốt màu, kiểu dáng đến size túi cô đều thích.
"Thích không?"
Quý Minh Thư nhìn chăm chú