Buổi tiệc chóng tàn, ánh tà dương đã che mất một tầng mây xám, chỉ le lói trải sắc đỏ nhạt màu lên tường thành sừng sững, nghiêm trang.
Gió lạnh thổi đến đánh rối mái tóc mật của nàng, xe ngựa phủ Tướng Quân dừng trước Cung Môn, định rời khỏi thì phía sau vang lên giọng nói của Đạm Đài Sở Giao:
" Tướng Quân phu nhân xin dừng bước."
Gió ùa tới lay động lục lạc đồng khắc họa tiết Thanh Long trên túi thơm của Đạm Đài Sở Giao, nam nhân chạm rãi bước đến:
" Thất lễ rồi, Thượng Quan Tướng Quân, ta có thể nói chuyện riêng với phu nhân một chút được không? "
Tinh Húc do dự nhìn nàng, sau đó mới gật đầu lên xe ngựa trước.
Quân Dao ngạc nhiên:
" Không biết giữa ta và ngài thì có việc gì để nói, vốn chưa từng qua lại, nếu là vì chuyện cứu mạng vừa rồi thì không cần đâu."
Đạm Đài Sở Giao có hơi kinh ngạc, hắn không ngờ một nữ tử quen với chốn nội trạch êm đềm vậy mà chỉ nhìn qua đã thông tỏ tất cả, dè dặt hỏi:
" Ta vẫn chưa nói ra sao nàng có thể đoán được ta đến tìm là vì chuyện gì?"
Bạch Quân Dao bình thản mỉm cười, cũng không thể nói rằng nàng sớm đã biết trước việc này, kiếp trước còn giúp sức khiến hắn chết rất khó coi.
" Ta từng nghe nói ngài bị bệnh lạ đeo bám, nhiều năm qua lấy Cam Thảo làm vị thuốc chính mới đủ tác dụng kìm chế cơn đau, Cam Thảo lại đại kỵ với thịt Cá Chép, nói không ngoa có thể dẫn tới chết người."
Đạm Đài Sở Giao gật đầu cười:
" Nàng quả thật nói không sai? Nhưng ta muốn biết vì sao nàng lại cứu ta?"
Quân Dao nhìn một hướng, đuôi mắt dài đường nét tinh xảo như viên minh châu được trau chuốt, vốn phẳng lặng đột nhiên giống như kéo màn mây đen mỏng bao quanh, tựa hồ vần vũ thêm tầng oán khí.
" Có quan trọng không? "
Nàng thoáng thấy ánh mắt ngờ vực của Đạm Đài Sở Giao, e là nếu không chịu nói hắn nhất định sẽ bám riết, đành tìm đại một lý do:
" Không phải lúc sáng ngài nói ta nợ ngài một ân tình sao, xem như là trả ân đi, không ai nợ ai nữa."
Nàng nhìn vào khối đá xanh rêu trước mắt đã bị tháng năm mưa gió bào mòn, để lại bề mặt nhẵn nhụi nhưng màu sắc sớm đã không còn đẹp đẽ, nàng vốn không thể nói rằng giúp hắn là vì muốn để lại mối đe dọa cho Đạm Đài Quân, chỉ cần nhìn thấy Đạm Đài Quân không như ý, phát cuồng phát nộ, bị chính dã tâm của mình giày vò hành hạ cả đêm lẫn ngày nàng mới dịu bớt cơn đau đớn trong lòng.
" Tướng Quân phu nhân, mẫu phi của ta danh vị không cao, chỉ mỗi việc Sở Giao nhận được ân sủng không ít của phụ hoàng và hiện giờ mẫu phi cũng đang mang thai hoàng tự, cũng đủ khiến mẫu tử Đạm Đài Quân đứng ngồi không yên, một mực muốn dồn ta vào chỗ chết, dã tâm của hắn đâu chỉ một mình ta biết, lần này được nàng ra tay cứu giúp món nợ ân tình có chết cũng không quên, dù nàng nhận hay không thì tại đây Đạm Đài Sở Giao ta cũng xin đa tạ nàng."
Bạch Quân Dao trầm tĩnh, chuyện tranh đấu nội cung không tốt đẹp gì nhưng đối với nàng hắn lại dễ dàng nói ra hết như vậy, xưa nay Đạm Đài Sở Giao là người kín miệng, sẽ chẳng tùy tiện bàn luận chuyện rắc rối này.
Quân Dao thâm thúy nhìn hắn, lạnh nhạt hỏi:
" Với tư chất của ngài sao có thể không phát hiện ý đồ của Đạm Đài Quân, nói xem vì cớ gì lại cam tâm ăn đĩa cá chép đó?"
Khóe môi nam nhân u ám cong lên, trông chẳng giống cười lại càng chẳng ra khóc, quả là không thể không thán phục nàng, mọi sự đều thông qua một ánh mắt liền ép người ta phải khai ra tận gốc rễ mới chịu buông, hắn thở dài, nhịp thở khẽ gần như hòa tan ngay vào gió:
" Mẫu phi của ta sống ở Hậu Cung không tốt lắm, ngoài những giây phút ít ỏi ở bên cạnh thánh nhan còn lại đều là khổ ải, nếu chút nhẫn nhịn này ta cũng không vì người vậy thì mẫu phi và hoàng đệ trong bụng sẽ phải nằm lạnh lẽo dưới móng vuốt của mẫu tử Đạm Đài Quân.
"
Nàng có hơi tức giận, âm giọng nhỏ nhưng hữu lực:
" Ngu xuẩn."
Hắn sững sờ, không phải vì nàng đã phạm thượng, mà là câu nói này giống như hồi trống đánh tan tâm thức u muội của mình, hắn chăm chăm nhìn nàng.
Bạch Quân Dao không khách khí nói tiếp:
" Đại Vương Gia, người không vì mình trời tru đất diệt.
Hoa Phi còn có thể sống đến hôm nay là vì sao chắc chắn ngài biết rõ hơn ta, nếu hôm nay ta không ra tay giúp ngài vậy thì sau khi ngài chết bà ấy có