Bạch Quân Dao cùng Tinh Húc vừa hay vào đến, đã trông thấy Đạm Đài Quân và Ngụy Y Na đứng bên cạnh, hai người họ có chút ngạc nhiên không hiểu vì sao nàng lại có mặt.
" Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng, Tham kiến Hoàng Hậu nương nương.
"
" Hoàng Thượng, thần thiếp từng đọc qua không ít y thư, có thể để thần thiếp sang bên đó xem tình hình của Hoa Phi thế nào không?"
Trên mặt thánh nhan ưu phiền, người phẩy tay cho phép.
Mành tre lớn trước cửa phòng sinh mở ra một mùi máu tươi tanh nồng xộc lên mũi, trên giường người phụ nữ gương mặt trắng bệch, hai mắt đờ đẫn hứng chịu những cơn đau xé da thịt, mồ hồi đầm đìa, lớp chăn bông tựa hồ không thể giữ được hơi ấm đã bị hàn khí phá nát từ trong tủy ra ngoài.
Bạch Quân Dao tiến gần hơn, phát hiện thân thể của Hoa Phi xuất hiện những vết rạn lớn, quanh vùng môi nổi đốm đỏ giống như khô nứt, nhưng thật ra là dấu hiệu của lở loét, nàng bắt mạch cho Hoa Phi, cẩn thận quan sát chiếc bụng to của người, đột nhiên bàn tay lạnh lẽo nắm lấy tay nàng, ánh mắt khẩn khoản sắp không ngăn được nước mắt:
" Ngươi biết y thuật sao?"
Nàng kính cẩn:
" Thần thiếp Bạch Quân Dao tham kiến Hoa Phi nương nương.
"
Người phụ nữ khổ sở áp chế cơn đau kịch liệt khiến hai hàm răng mất kiểm soát đánh vào nhau, âm giọng run rẩy như sắp tàn hơi:
" Cứu, cứu hài nhi của ta.
Bằng mọi giá, ta xin ngươi.
"
Khuôn mặt đẫm lệ dần tái đi, thời khắc này khi cận kề cái chết điều mà bà ấy nghĩ đến đầu tiên là cứu cho được đứa trẻ còn chưa chào đời, đến cả mạng của mình cũng không quan trọng, bàn tay yếu ớt siết chặt tay nàng, cơ hồ có thể cảm nhận được mỗi tấc hy vọng trong lòng Hoa Phi, Quân Dao nhẹ giọng:
" Nương nương, cơ thể người quá yếu rồi, đứa bé chưa chắc thuận lợi sinh ra được, nếu còn do dự sẽ khiến một xác hai mạng.
"
Hoa Phi kịch liệt lắc đầu:
" Không, vậy hãy để ta đổi mạng của mình cho nó được sống, hài tử của ta và Hoàng Thượng dù có thế nào cũng không được xảy ra chuyện gì.
Đây là sợi dây liên kết của ta và Hoàng Thượng, mất nó rồi ta sẽ không còn mặt mũi nhìn người nữa.
"
Lòng Quân Dao thắt lại, chăm chú nhìn lọn tóc đen đã bị mồ hôi thấm ướt trên gò má người, đôi mắt mệt mỏi cố gắng tỉnh táo để giữ an toàn cho đứa bé cứ như liên tục nhắc nhở bản thân không được thiếp đi trong lúc này, hóa ra thứ mà Hoa Phi muốn giữ nhất đâu chỉ sinh mạng của bào thai, mà còn là tình yêu khắc cốt ghi tâm với lang quân, người là thiên tử, Hoa Phi chỉ là nữ nhân nhỏ bé, không thể trở thành phu thê chăn gối đêm đêm, san sẻ mọi ưu phiền như Hoàng Hậu, nhưng nguyện vì nam nhân mình yêu mà có thể dùng hết tim gan mang ra đối đãi.
Rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao bấy nhiêu năm qua Hoa Phi dù có bị những mưu toan hậu cung vùi dập cũng chưa bao giờ nảy sinh ý định đấu tranh, rốt cuộc nàng cũng hiểu vì sao nhiều năm như vậy Hoàng Thượng luôn rất sủng ái Hoa Phi.
Phải chẳng trên đỉnh ngôi vị đế vương trái tim cô độc của người cần thứ tâm hồn thánh khiết này, ánh mắt, nụ cười đến cả sinh mạng cũng chỉ vì người mà tồn tại, nàng thấu cảm giác dù là vật nhỏ bé nhất giữa sa mạc mênh mông chỉ cần được ngày ngày bên cạnh người trong lòng thì dù có vùi thây nơi hoang đảo cũng không tiếc rẻ, chỉ hận nàng của năm đó đã tin nhầm, yêu nhầm.
Không đủ sức trụ nữa Hoa Phi buông rời tay nàng nằm nghiêng đầu trên gối gấm, nước mắt hòa lẫn mồ hôi thấm ướt tóc mai, nhăn nhó ôm lấy bụng mình, các ma ma xung quanh sốt ruột nhìn hạ thân rỉ máu của bà, Quân Dao đành đưa ra hạ sách:
" Hoa Phi nương nương, thần thiếp có một cách giữ được vẹn toàn tính mạng của thai phụ lẫn hài nhi, nhưng khả năng thành công cực kỳ mong manh, nếu bất trắc sẽ trở thành một xác hai mạng.
"
Không nghĩ ngợi Hoa Phi liền ngẩng đầu, sức cùng lực kiệt khiến tư thế của người xiêu xiêu nhìn nàng:
" Thật không, dù là cách gì nếu cô có thể hãy giúp ta, xin hãy giúp ta.
"
" Mổ bụng bắt thai.
"
* Đùng đoàng *
Bầu trời tĩnh lặng bất giác lóe lên tia sấm xé nát tầng mây đen thành hai nửa, ánh sét xẹt qua gương mặt hốc hác của nữ nhân