Tinh Húc hắn đứng đó, tâm trạng rối rắm, nói thật lòng hắn đã chuẩn bị sẵn chiếc đầu để lĩnh tội, chỉ là không rõ vì sao nàng quyết định thiếu cân nhắc như vậy, từ lúc bước vào phủ Tướng Quân nàng cứ như trở thành một con người khác, trước kia nàng là nữ nhân dè dặt, dịu dàng, nhất thời lại hóa thành người độc lập, trong ánh mắt đôi lúc thâm sâu khó đoán, đôi khi mang theo mấy phần kiêu ngạo, hành động cử chỉ đều quyết liệt khiến bản thân Tinh Húc không ít lần phải bất ngờ.
Đáng ngờ hơn là mối quan hệ giữa nàng và Đạm Đài Quân, gần đây hắn phát hiện chỉ cần việc gì liên quan đến Nhị Vương Gia, nàng nhất định sẽ âm thầm nhúng tay vào, cứ như quyết liệt đối địch với ngài ấy.
Cơn mưa lớn trút tung tóe trên mái ngói xám xanh, bầu trời chuyển màu trắng đục, lối đi phủ đầy cát vàng bị dòng chảy rửa trôi.
Nhìn sang cánh cửa phòng đối diện vẫn đóng kín như bưng, chốc lát chỉ thấy vài cung nữ mang theo chậu lớn chậu nhỏ ra vào, bên trên vắt mảnh khăn trắng nhuộm màu đỏ thẫm.
Hai canh giờ sau, giữa tứ bề tĩnh lặng như cũng nín thở để đợi chờ bất ngờ phòng sinh vang lên tiếng khóc của trẻ sơ sinh, tất cả mọi người ai nấy đều nở nụ cười mừng rỡ, chỉ riêng đôi mày rậm sắc của Hoàng Thượng có hơi chút phản ứng với âm thanh non nớt kia nhưng nét lo lắng trên dung nhan không đổi, khóe môi thiên tử chẳng cười, ánh mắt uy thế cứ vậy mà giữ y vào mành tre tại vị trí giường ngủ của Hoa Phi.
Ma ma dưới chiếc ô sẫm màu đã bị bóng đêm che đi hơn nửa dưới cơn mưa phùng bế tiểu hoàng tử trong vải gấm bước sang, đến trước mặt Hoàng Thượng hành lễ, cho người thấy dung mạo khôi ngô của hài nhi, da thịt non nớt còn đỏ hỏn.
Hoàng Thượng trầm giọng hỏi ma ma:
" Hoa Phi nàng ấy thế nào rồi?"
" Hồi bẩm Hoàng Thượng, Hoa Phi không nguy hiểm đến tính mạng, Tướng Quân phu nhân đang cằm máu cho nương nương."
Lúc này cơ hồ Tinh Húc nhìn thấy khóe môi mỏng sau chòm râu mới hơi cong lên nụ cười hiếm thấy, gật gật đầu, người nhìn hoàng tử nhỏ nhắn đáng yêu cảm thấy hài lòng, lệnh ma ma chăm sóc chu toàn.
Quân Dao tiến vào, ánh mắt tinh anh thoáng liếc nhìn sang Ngụy Y Na.
" Hồi Hoàng Thượng, Hoa Phi tạm thời không đáng ngại, Thái Y đã kê đơn giúp Hoa Phi dưỡng khí, hồi phục.
"
" Bạch Quân Dao, nàng quả thật là nhân tài, lần này đã lập công không nhỏ.
Nói đi, nàng muốn trẫm ban thưởng gì nào?"
Quân Dao dè dặt cúi đầu:
" Hoàng Thượng, đây là việc thần thiếp nên làm, tính mạng của tiểu hoàng tử có liên quan đến giang sơn xã tắc thần thiếp không dám nhận công lao.
Chỉ có một chuyện muốn thỉnh cầu."
Đạm Đài Quân và Ngụy Y Na có vẻ như rất quan tâm tới lời nói tiếp theo của nàng, kẻ nào cũng dùng ánh mắt đề phòng vây lấy thân thể nữ nhân nhỏ bé kia, đôi mắt phượng hoàn mỹ liền hướng đến vị trí của Đạm Đài Quân, biểu cảm được giấu sau tay áo của thiếu nữ nở nụ cười tà mị, nàng thấy rất thoải mái vì biết rõ có kẻ đứng ngồi chẳng yên, sợ bí mật độc ác của mình bị nàng làm bại lộ.
Hoàng Thượng nghiêm nghị hỏi:
" Là chuyện gì, nàng cứ việc nói."
Nàng ngượng nghịu cúi đầu:
" Cũng không phải là chuyện to tát gì, chỉ là từ chiều đến giờ thần thiếp vẫn chưa được dùng cơm, vì vậy..."
Người kinh ngạc hỏi:
" Chỉ thế thôi sao?"
Quân Dao gật đầu, cười ngờ nghệch.
Đối diện với gương mặt ngại ngùng của nàng Hoàng Thượng ngửa mặt lên trần nhà cười lớn, ngài thật sự không ngờ đây là thứ mà nàng muốn ban thưởng.
" Thượng Quan Tướng Quân, phu nhân của khanh cũng thật là thú vị.
Được, nàng vất vả rồi một bữa cơm ngon thì có là gì? Người đâu dâng thiện."
" Hoàng Thượng, Dao nhi tâm tư đơn thuần đã để người chê cười rồi."
Trong khi Ngụy Y Na đang nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường thì Đạm Đài Quân lại cẩn trọng đề phòng, dường như hắn có linh cảm mọi chuyện không hề đơn giản.
Cung nữ mang thức ăn vào, cẩn thận bày món thịnh soạn trên bàn gỗ quý, động tác thuần thục tỉ mỉ, chỉ có đôi mắt tròn đẹp như lưu ly len lén nhìn trộm sắc mặt của nàng, Quân Dao mỉm cười:
" Hoàng Thượng, cung nữ này lúc nãy đã giúp đỡ thần thiếp rất nhiều, có thể để nàng ta cùng thần thiếp dùng cơm không?"
" Bạch Quân Dao to gan, Hoàng Thượng đã ban cho cô ân điển lại còn không biết phép tắc."
" Nhị Vương Phi nói đùa rồi, thần thiếp nào dám vô lễ trước mặt thánh nhan, chỉ là cảm thấy cung nữ này đã hết lòng trung thành bên cạnh Quân Dao giúp Hoa Phi sinh nở thuận lợi, vì vậy cũng đáng được thưởng."
" Không sao, trẫm