Cánh cửa nhà bếp mở toang, người ta thấy nữ nhân thần sắc tái xanh bước ra, chỉ trong mấy canh giờ môi nàng chuyển thành trắng bệch, mang theo vết thương băng kín trên tay trái đi cùng.
Mặt đất không đủ vững vàng hay vốn dĩ đầu nàng đã bắt đầu thấy choáng, hai chân loạng choạng dựa dẫm vào Đan Quất, nàng thều thào:
" Thuốc đã được sắc xong rồi, ngươi giúp ta phát cho mọi người dùng đi."
Đan Quất ngoái đầu nhìn vào, không đếm xuể bao nhiêu phần thuốc đều một mình nàng sắc tất, càng chẳng hiểu thế nào chủ nhân lại suy kiệt tới mức độ này.
Phát hiện đoạn vải trắng quấn quanh bàn tay nàng, nha đầu không ngăn nổi hiếu kỳ hỏi:
" Phu nhân, tay người…?"
Đồng tử tím màu bất an, như thể có điều gì khó nói, tùy ý trả lời:
" Không sao, là do bất cẩn bị bỏng thôi.
Ta hơi mệt, muốn về phòng nghỉ ngơi một lát."
Đan Quất dìu nàng, mỗi lúc nha đầu có cảm giác hơi thở người bên cạnh lại yếu thêm mấy tấc, trời đất quay cuồng, mọi thứ đảo ngược, Quân Dao đột ngột ngất đi, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của mọi người xung quanh.
Tựa như giấc ngủ rất dài, khi nàng tỉnh lại đã là đêm muộn, màn trướng leng keng tiếng rèm chuỗi đồng lay động, tứ chi như thể mắc phải xiềng xích nặng nề, cử động ngón tay thôi cũng thập phần khó nhọc.
Mi mắt mở ra, khuôn mặt tuấn tú liền chăm chăm nhìn nàng, hắn dò xét ngũ quan của nàng, lại tự ý tháo rời vải trắng trên tay nữ tử, vết thương dài còn đỏ màu tinh huyết đập vào mắt, không quá sâu nhưng đủ khiến hắn đau lòng.
Tinh Húc không tức giận, cũng không ồn ào, đặc biệt hơn là chỉ âm thầm bôi thuốc trị thương giúp nàng, để giảm bớt đau rát nam nhân kề sát môi mình thổi nhẹ vào miệng vết thương, càng chẳng hỏi bất cứ việc gì liên quan đến thương tích trên bàn tay.
An tĩnh nhìn trượng phu như vậy, Quân Dao có hơi chút bất an.
Hắn không cất giọng nàng cũng chẳng biết nói gì.
Đan Quất bê theo chậu nước ấm vào, vắt khô khăn mềm rồi đưa đến Tinh Húc, hắn ân cần đặt lên trán nàng, lau những giọt mồ hôi lấm tấm.
Không nhịn được, nàng muốn tự mình giải thích:
" Tinh Húc, thật ra vết thương này là…"
" Dao nhi, nàng vừa mới tỉnh lại, không cần bận tâm quá nhiều chuyện khác, nếu là điều chẳng tiện giải thích thì cũng đừng tự làm khó chính mình."
Tinh Húc bình thản chặn lời, ánh mắt nhu hòa tựa dòng nước vừa mát dịu lại êm ả của hắn làm nàng giảm bớt căng thẳng.
Nhưng chẳng rõ hắn thật sự không tò mò một chút nào sao? Nàng bỗng nhận ra, hàng loạt biểu hiện lạ của mình nhiều lần bị Tinh Húc nhìn trúng, nhưng nửa chữ hắn cũng chưa từng hỏi nàng.
" Ta ngủ bao lâu rồi."
" Nàng đã hôn mê hai ngày rồi, đại phu nói nàng suy nhược nghiêm trọng, cần được tĩnh dưỡng mới có thể nhanh chóng bình phục."
" Vậy trong hai ngày này các bệnh nhân thế nào rồi?"
Hắn xót dạ nhìn nàng:
" Đã trở thành bộ dạng thế này rồi mà nàng vẫn còn tâm tư lo lắng cho người khác.
Mọi người không sao, các đại phu đã thay nàng chăm sóc họ, tất cả đang bình phục rất tốt, đều nhờ vào công lao của nàng."
Quân Dao vui mừng, không giấu được nở môi cười:
" Như vậy thì tốt rồi."
" Lo cho người khác đủ rồi, bây giờ thì nàng ngoan ngoãn uống hết bát thuốc của mình trước đã."
Hắn cẩn thận thổi từng muỗng thuốc, tự tay bón cho nàng.
" Đúng rồi, chuyện ta nhờ chàng…?"
Tinh Húc nghiêm mặt, thận trọng nói:
" Ta điều tra được Thôi Dĩ Minh chặn toàn bộ thảo dược và ngân lượng mà triều đình hỗ trợ, một phần bán cho người có tiền trong Tỳ Trấn, phần còn lại số lượng không nhỏ chẳng biết hắn ta đã dùng vào việc gì, trong suốt thời gian chúng ta ở đây hành tung của hắn luôn thần thần bí bí."
Nàng tiếp lời:
" Nhiều lần ta sai Tống Từ mời Thôi Dĩ Minh đến Lục Mộc Đình để tăng lòng tin của người dân Tỳ Trấn, nhưng năm lần bảy lượt đều viện cớ thoái thác không đến, hóa ra là sợ đối mặt với bá tánh, sợ chuyện xấu của mình làm bị mọi người vạch trần."
" Nhắc đến Thôi Dĩ Minh, đêm qua Tống Từ đến báo phát hiện ông ta có động tĩnh."
Dứt lời, nam nhân khí khái đã bước vào