Thôi Dĩ Minh bị Tinh Húc giam giữ đã nhiều ngày, người từ huyện phủ đến báo:Thôi phu nhân lo lắng quá độ ngày đêm bi thống, tiểu công tử sinh non vì vậy thường xuyên bệnh tật, Thôi gia hết sức cẩn thận chăm sóc, hôm nay đột nhiên phát bệnh, khiến Thôi phu nhân lòng dạ bất an.
Quân Dao vội vã đến huyện phủ kiểm tra, bắt mạch xem bệnh cho tiểu công tử nhà họ, nàng phát hiện đứa trẻ non nớt kia không biết vì lý do gì trong người lại mang độc cổ trùng.
Tại một nơi khác của huyện Tỳ Trấn.
Ngôi nhà hoang phế nằm giữa khu rừng vắng vẻ, ánh nắng như hỏa diệm trút thẳng xuống mái lá sáng màu, xuyên qua lỗ hổng chiếu thẳng vào gương mặt hốc hác của Thôi Dĩ Minh.
Xiềng xích giữ tứ chi ông ta vắt vẻo gục đầu, không thể nằm cũng không thể đứng, đầu gối hơi khụy, tóc tai rũ rượi, trên thân chỉ còn lại lớp y phục mỏng manh.
Cửa nhà tranh mở ra, Quân Dao khoác xiêm y xanh nhạt bước vào, trâm ngọc phản chiếu qua tia nắng làm chói mắt người bên trong.
Thôi Dĩ Minh ngẩng đầu, đã thấy tròng mắt lóng lánh như làn nước nhìn chằm chằm vào ông ta, khí tức nữ nhân kia không đủ áp bức, nhưng nhất thời cũng khiến người ta sững sốt.
Thôi Dĩ Minh liếc một cái đầy căm ghét:
" Tiện nhân, ngươi đến đây làm gì?"
Nàng dửng dưng cười:
" Câu hỏi này quả thật rất thừa thải."
Ông ta gắt giọng như bộc phát cơn tức giận trong lòng:
" Phu phụ các ngươi muốn giết thì cứ giết đi, sao phải đùa bỡn ta như thế."
" Không, sao ta lại nỡ để ông chết một cách dễ dàng như vậy được."
Quân Dao lại gần, đầy ngông cuồng đứng trước mặt Thôi Dĩ Minh, hơi nghiêng nhìn con ngươi tăm tối đang né tránh:
" Thôi Dĩ Minh, nếu như ông chịu khai ra ai là kẻ đứng đằng sau hậu thuẫn, bọn ta nhất định sẽ nương tay chừa cho ông một con đường sống."
* Phì *
" Ta Khinh."
Ông ta nhổ mạnh một ngụm nước bọt, đầy khinh mạn và kích động.
" Bổn quan đã là cá nằm trên thớt, hai phu phụ các người muốn đổi trắng thay đen thế nào chẳng được."
" Ta thật sự rất khâm phục lòng trung thành của ông, đã bị dụng hình đến toàn thân thương tích như vậy cũng nhất quyết bảo vệ cho kẻ phía sau.
Nhưng Thôi Dĩ Minh, ông chỉ có một cái mạng, không dùng được mấy lần nữa đâu."
" Phu phụ các ngươi bỉ ổi, toan dụng hình bức cung.
Những gì cần khai ta đã khai rồi, không có lời nào muốn thay đổi."
" Vậy sao? Ông vì lợi ích của riêng mình nhẫn tâm hạ độc hủy hoại toàn bộ bá tánh Tỳ Trấn, ông còn là con người không?"
Nàng đanh giọng, nếu chỉ vì chút lợi lọc mà ông ta xem mạng người chẳng bằng cả cỏ rác như thế quả thật quá tàn ác.
Đáp lại nàng, Thôi Dĩ Minh cười khinh:
" Từ lúc Hoàng Đế đăng cơ chưa bao giờ thật sự quan tâm đến lê dân bá tánh của toàn Lôi Quốc, bên trong hoàng cung hoa lệ đêm ngày ca vũ, yến tiệc.
Dù cho biên cương có máu chảy thành sông, dù cho hoang mạc có nổi cuồng phong bão cát nhấn chìm một nửa giang sơn, thì Hoàng Đế vẫn hưởng lạc trên ngai vàng.
Mỗi năm thuế không ngừng tăng, người dân oán thán thiên tử có thấy không? Rõ ràng là không muốn thấy.
Tiền triều có biết bao tham quan mua quyền hành, mua chức tước, dưới chân thiên tử có bao nhiêu nịnh thần.
Có một hôn quân như vậy sớm muộn gì Đại Lôi cũng đến lúc lụi tàn, bổn quan suy tính cho riêng mình thì có gì không đúng?"
Ấn đường nữ nhân nhăn lại, khó tin được những lời bất nhân này được nghe từ miệng của một quan gia, khiến người ta phải lắc đầu căm phẫn.
Nàng không biết lý do to lớn nào đủ để Thôi Dĩ Minh chịu đựng từng ấy khổ hình tra tấn cũng quyết chẳng hé nửa lời, ngay cả khi sắt nóng đỏ như mặt trời đưa đến trước mặt, người đàn ông này cũng chẳng mảy may dao động.
Dưới vầng dương óng sắc vàng, thân ảnh trầm tĩnh của nam nhân tiến vào, Tinh Húc đanh mắt nhìn người đàn ông bị trói buộc, đường nét góc cạnh trên khuôn mặt anh tuấn trở nên lạnh lùng.
" Thôi đại nhân, Đại Châu đã khai hết rồi, nếu ông còn cứng miệng thì đừng trách ta vô tình."
" Hứ, ngài làm gì được ta, Thôi Dĩ Minh ta nếu như mất mạng ở đây các người nghĩ các người bình an vô sự rời khỏi Tỳ Trấn sao?"
" Khẩu khí cũng thật lớn.
Có điều, Ông mất tích cũng được đôi ngày rồi, Thôi phu nhân và tiểu công tử chắc đang